DÒNG THƠ GIỚI THIỆU QUÝ THI SĨ: NGÀY LỄ TỪ PHỤ
*DÒNG THƠ GIỚI THIỆU QUÝ THI SĨ: NGÀY LỄ TỪ PHỤ
Lòng Bố
Thương Con Thơ Trần Quốc Bảo
Nhất cao là
núi Tản Viên!
Lòng Bố
thương con vô biên,
sánh cao
hơn núi!
Lòng Bố
thương con,
sánh cao bằng
Trời.
Bố cho con ra đời,
Bố cho con
cuộc sống tuyệt vời!
Khi bé
tí. Bố cõng con đi chơi.
Khi trưởng
thành, Bố dạy con làm người,
Con theo
chân Bố,
hi sinh phụng
sự cho đời.
Con noi
gương Bố,
yêu thương
ban phát nụ cười.
Sống ngay
thẳng. Sống hiền hòa vui tươi.
Lòng Bố
thương con,
sánh cao bằng
Trời!
Bố
ơi, Bố ơi!
Con thương
Bố nhiều,
Lời Bố dạy
là ánh đuốc sáng ngời!
Bố
ơi, Bố ơi!
Con thương
Bố lắm!
Hình bóng Bố
là sức mạnh
tuyệt vời!
Trong trái
tim con. Trong hồn con suốt đời.
Trần Quốc Bảo
Richmond,
Virginia
Địa
chỉ điện thư của tác giả:
***
Can Trường
Trong Chiến Bại Thơ Trần Quốc Bảo
Can Trường Trong Chiến Bại (*)
Thì đành lẽ,
Anh là người chiến bại,
Nhưng Anh
không chấp nhận lệnh đầu hàng,
Nhắc đến
tên Anh, quân thù sợ hãi,
Pháp trường
Cần Thơ, Anh đã chết hiên ngang!
Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Nhưng can
trường, hùng khí ngất trời cao!
Hôn Quốc Kỳ,
chào anh em ở lại,
Viên Đạn cuối
cùng … dâng Tổ Quốc Đồng Bào!
Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Ngậm căm hờn
trong tù ngục yêu ma,
Lò cải tạo,
bày con đường ngang trái,
Son sắt hồn
Anh, vẫn Việt Nam Cộng Hòa!
Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Nhưng quyết
không ở lại với cộng nô,
Vượt biển,
băng rừng thoát ra hải ngoại,
Can trường
kinh qua “nỗi chết”, tìm tự do!
Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Thắng thua
này, áp đặt bởi ngoại bang!
Đoàn chiến
hạm đã hải hành quốc ngoại,
Đến bờ tự
do, mới thực sự tan hàng.
Thì đành lẽ, đoàn quân Anh chiến bại,
Thế trận
này, âu chỉ tạm thời gian,
Hồn Tổ Quốc
Việt Nam, rồi sống lại!
Bóng Cờ
Thiêng sẽ vàng rực, khắp Giang san!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
(*) Cảm nghĩ của Trần Quốc Bảo khi đọc CanTrường Trong Chiến Bại
của
Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại (Đại Tướng Cao Văn Viên đề tựa.
Sách
do cố HQ.Thiếu Tá Phạm Thành, HạmTrưởng HQ-14 chuyển tặng.
***
Thiên An
Môn 1989
天 安 門
Bài Thơ
Máu Lửa / Thơ Trần Quốc Bảo
-
Bài thơ Tuyên dương
Nữ Thần Dân Chủ
và “nụ hôn cảm thương”
Trao sinh viên Bắc Kinh
Ta mến mộ người sinh viên Trung Quốc,
Bàn tay còn
lem luốc mực xanh,
Phấn bảng
trắng bám đầy trên mái tóc,
Gót chân
son chập chững vào đời.
Nhưng các
em.
Dũng cảm
tuyệt vời!
Tuổi niên
thiếu mang gông xiềng qủi dữ!
Như nụ hoa
giam hãm trong bùn,
Đã nhất tề
vùng lên làm lịch sử !
Ngạo nghễ
oai hùng đứng giữa Thiên An Môn!
Đòi dân
sinh, dân chủ. Xoá bỏ chế độ phi nhân.
Đả Tiểu
Bình và lũ Hồng quân (1)
-
Thế giới sững
sờ kinh ngạc!
Nhân loại
trố mắt nhìn những tráng sĩ thanh xuân,
Hiên ngang
trước mũi súng bạo quyền!
Tuyệt thực
ôn hòa, Vỗ tay ca hát,
Dũng cảm chặn
đầu xe thiết giáp!
Thản nhiên
vào cõi chết,
Để tìm đường
sống cho muôn triệu sinh linh.
Ngày 15 tháng 5, 1989
Sinh viên
Hoa lục đứng dậy:
Liên kết đồng
tâm,
Bắc Kinh,
Thượng Hải, Nam Kinh…
Thiên Tân,
Hương Cảng, Côn Minh, Hoàng Phố,
Hơn triệu
ngưòi dân hưởng ứng xuống đường!
Lộ Quân 38
buông súng ủng hộ,
Biểu tình
tràn ngập Quảng trường!
Ngày 29
tháng Năm,
Các em dựng
tượng Nữ Thần Dân Chủ.
Hành động lịch
sử, ý nghĩa cao xa,
Bởi mai
đây…
Tượng Thần
tắm máu!
Hồn sinh
viên sẽ muôn đời là “Thần Dân Chủ của Trung Hoa”
Ngày 4 tháng Sáu,
Qủi dữ hiện
hình!
Lộ quân 27
ra tay tàn sát!
Tượng Thần
tan nát hòa máu thịt sinh viên,
Xác chết chồng
chất Thiên An Môn!
Thiết giáp
chận các ngả: Lâm Bố, Thiên Giao, Tây đơn…
Phun lửa đốt
Quảng trường.
Thiên An
Môn thành lò hỏa thiêu vĩ đại!
Từ cầu
Muxudi, đến đường Nam Chi Dĩ,
Khắp nơi
lênh láng máu hồng!
Bắc Kinh
rên xiết dưới bàn tay ác qủi
Thế giới
bàng hoàng xúc động,
Chứng kiến
cảnh tượng thê lương!
Ta viết bài thơ tuyên dương:
Nữ Thần Dân
Chủ,
Gửi nụ hôn
cảm thương,
Đến các em
sinh viên Trung Quốc!
Những Liệt
sĩ phi thường!
Khai phóng
sinh lộ cho nhân loại,
Tuy thảm tử…
nhưng kỳ công vĩ đại!
Thức tỉnh
loài người vượt thoát cơn mê!
Sóng Dân chủ
trào dâng, lan tỏa tứ bề,
Đông Âu, Âu
châu, rồi Nga Sô-viết,
Đều vùng dậy
bỏ Mác-Lê tà thuyết,
Tìm lại Tự
do và phẩm giá con người.
Thiên An Môn !
Trang huyết
sử thê thảm tuyệt vời,
Ngọn đuốc
Dân Chủ, muôn đời rực rỡ!
Ôi ! Đau đớn
thay ! đẹp thay !
Người sinh
viên Bắc Kinh,
“Thủ xuất
thứ vật, vạn quốc hàm ninh” (2)
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
Xuân Nhật Tuý Khởi Ngôn Chí - Lý Bạch
và các
bản dịch của:
Tản Đà , Trần Trọng Kim
, Trần Trọng San
***
春日 醉起言志 XUÂN NHẬT TÚY KHỞI
NGÔN CHÍ
處 世 若 大 夢 Xử thế nhược đại mộng,
胡 為 勞 其 生 Hồ vi lao kỳ sinh!
所 以 終 日 醉 Sở dĩ chung nhật tuý,
頹 然 臥 前 楹 Đồi nhiên ngoạ tiền doanh.
覺 來 眄 庭 前 Giác lai miên đình
tiền,
一 鳥 花 間 鳴 Nhất điểu hoa gian minh.
借 問 此 何 時 Tá vấn thử hà
nhật,
春 風 語 流 鶯 Xuân phong ngữ lưu oanh.
戚 之 欲 歎 息 Cảm chi dục thán tức,
對 酒 還 自 傾 Đối tửu hoàn tự khuynh.
浩 歌 待 明 月 Hạo ca đãi minh nguyệt,
曲 盡 己 忘 情 Khúc tận dĩ vong tình.
李 白 LÝ BẠCH
Bản dịch của Tản Đà
Ở đời như giấc chiêm bao
Cái thân còn đó, lao đao làm gì?
Cho nên suốt buổi say lì,
Nằm lăn trước cột, biết gì có ta.
Tỉnh thôi đưa mắt sân nhà.
Một con chim hót bên hoa ngọt ngào.
Hỏi xem: nay đó ngày nào?
Ngày xuân gió mát, vui chào tiếng oanh.
Ngậm ngùi cám cảnh sinh tình,
Nghiêng bầu, mình lại với mình làm vui.
Hát ran, chờ tấm trăng soi,
Thoạt xong câu hát thời rồi đã quên.
**
Bản dịch của Trần Trọng Kim
Ở đời tựa giấc chiêm bao
Làm chi mà phải lao đao nhọc mình
Suốt ngày mượn chén khuây tình
Say rồi nghiêng ngửa bên mành hàng ba
Tỉnh ra trông mé trước nhà
Một con chim hót trong hoa ngọt ngào
Hỏi xem ngày ấy ngày nào
Chim oanh ríu rít đón chào gió đông
Thở than cảm xúc nỗi lòng
Chuốc xem ít chén say cùng cảnh vui
Hát ngao chờ bóng trăng soi
Ca vừa dứt khúc đã nguôi mối tình
**
Bản dịch của Trần Trọng San
Đời là một giấc mơ thôi
Thì làm nhọc cuộc sống này mà chi
Cho nên say khướt li bì
Suốt ngày uể oải nằm kề trước hiên
Tỉnh ra sân trước trông nhìn
Trong hoa thấy một con chim thì thào
Hôm nay là cái hôm nào
Tiếng oanh trò chuyện lào xào gió xuân
Buồn lòng những muốn thở than
Thuận tay vẫn cứ rót tràn mãi thôi
Hát vang chờ đợi trăng chơi
Vừa xong khúc đã quên rồi tình kia
HUẾ ƠI
! Thơ Trần Quốc Bảo
HUẾ ƠI !
Bao năm xa cách Miền Trung,
Nhớ thương
chi lạ!... vô cùng Huế ơi!
Ngự Bình lờ
lững mây trôi,
Hương Giang
lồng bóng trăng soi đôi bờ.
Nhớ tà áo
trắng phất phơ,
Trường Tiền
nghiêng nón bài thơ qua cầu.
Ai chờ ai,
dốc Nam Giao?
Thuyền ai
khoan nhặt đôi câu Nam Bình?
Gió trăng Bến Ngự hữu tình,
Hàng cau Vỹ
Dạ lung linh nắng vàng.
Răng chừ,
trở lại Phú Cam,
Về thăm Gia
Hội, ghé sang Nguyệt Biều…
Lại thời
bún bò giò heo,
Tré, nem Thượng
Tứ, bánh bèo Đông Ba,
Đọi cơm hến,
ly thanh trà,
Đậm hương vị
Huế, biết là bao nhiêu!
Chuông chùa Thiên Mụ phiêu diêu,
Thời kinh
Diệu Đế, mõ chiều âm vang.
Đường lên Bạch
Hổ trồng bàng,
Văn Thánh,
Võ Thánh hai hàng mù u.
Huế ơi! Những
buổi vào Thu,
Dòng sông
An Cựu mịt mù sương đêm.
Huế mộng
mơ, Huế êm đềm,
Càng xa, nỗi
nhớ càng thêm đậm đà!
Một thời, Huế những xót xa,
Mậu Thân,
máu đổ chan hòa Cố Đô!
Thuở chừ,
Huế chít khăn sô!
Đau thương
Huế đến dại khờ! … Huế ơi!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
Đăng nhận xét