PHƯƠNG VŨ: NƯỚC MỸ SỐ MỘT VÌ “TOILET”?.
Bài viết hay, dí dỏm, của Phượng Vũ về Toilet công cộng...?
NƯỚC MỸ SỐ MỘT VÌ “TOILET”?.
Lợi tức đầu người (GDP) dân Na Uy đứng hạng 3 trên thế giới:
65,500 USD 1 năm, Mỹ hạng 7 = 50,000usd, nhưng vật giá ở Na Uy cao hơn Mỹ gần 3
lần, xăng giá 11usd /1 gallon, sale tax 25%, nhà hàng không cho free nước đá lạnh
như Mỹ, khát phải mua 1 chai nước nhỏ giá 24 Krone = 4USD, suy ra nếu so sánh
GDP Mỹ với vật giá Âu Châu thì GDP Mỹ phải cao hơn 150,000 USD!
Ngay giữa thành phố Oslo là công viên tên Vigelandsparken
Sculpture Park có những bức tượng điêu khắc mỹ thuật, rộng 80 mẫu, hàng triệu
du khách đến mỗi năm... nhưng chỉ có 1 nhà vệ sinh bên cạnh quán nước ngoài cổng,
phải nhét đồng 10 Krones (1.75USD) để sử dụng, nhìn đoàn người xếp hàng rồng rắn
bên ngoài chờ là... nhịn luôn!
Nước Mỹ số một...
Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở
những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi
cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào.
“Đi cho biết đó biết đây
Ở hoài một chỗ, biết ngày nào “không”.
Ông bà ta từ ngàn xưa đã có cái “nhìn xa trông rộng” thấy được
nhu cầu phát triển sự hiểu biết, sự “khôn” lên qua việc đi đó đây. Vì thế ngày
nay du lịch là ngành “kỹ nghệ không khói” nhưng đem lại lợi nhuận lớn cho rất
nhiều nước trên thế giới. Ngoài ra nhờ đi đó đây, ta mới có dịp mở rộng tầm
nhìn, có dịp so sánh để “biết mình, biết người”.
Ở Mỹ lâu năm, quen hưởng những tiện nghi đời sống căn bản của
mọi người trong xã hội (kể cả người nghèo), riết trở thành quen, thấy bình thường
và xem đó là lẽ đương nhiên. Ví dụ như nhu cầu vệ sinh: ở Mỹ cầu tiêu công cộng
có ở khắp nơi, giấy vệ sinh, giấy lau tay xài thoải mái, vòi nước uống cũng được
thiết kế khắp nơi. Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở
những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi
cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào.
Nhưng khi du lịch ra nước ngoài khác mới “thấm thía”
Cái gì cũng phải trả tiền, kể cả nhu cầu vệ sinh (giá từ 1$
– 1.5$/1 lần, tùy nơi, tùy nước). Không phải chỉ tốn tiền mà còn “gian nan” khi
hữu sự, để tìm cho ra “nơi cần đến”, ngay cả ở những thủ đô văn minh lẫy lừng
lâu đời của thế giới!
Tôi nhớ có một lần khi thăm thủ đô Paris, một người trong
đoàn cần toilet, bác tài chạy xuôi, chạy ngược, vòng vòng mãi mà vẫn không tìm
ra! Cuối cùng một sáng kiến được nêu ra: tới một nhà hàng nào đó vô mua bất kỳ
món gì đó để được đi toilet! Đó là nỗi khổ tâm lớn của các vị cao niên khi đi
du lịch châu Âu, các vị phải nhắc nhau nhịn uống nước (điều này lại rất hại cho
sức khỏe) để khỏi “khốn đốn” khi hữu sự!
Tôi nhớ một lần ở Rome, hướng dẫn viên dẫn một bà đi mãi qua
đường này, tới ngõ nọ mà vẫn không tìm ra “nơi phải đến”, “bí” quá bèn hỏi:
- Bà có chịu tốn 10 Euro để vô restaurant kia mua thứ gì đó
để được đi WC không?
- Nín hết nổi rồi, bây giờ không phải 10 Euro mà 20 Euro tôi
cũng chịu luôn!
Có những WC có người ngồi thâu tiền còn đỡ, có những nơi, họ
thiết kế sẵn phải bỏ đúng số tiền (cắc) quy định thì cổng mới mở cho vô. Khi đi
du lịch đâu phải ai cũng có sẵn tiền cắc (Euro) trong túi, có một bà “mắc” quá
nhưng không đổi được tiền cắc, nên phải mượn tứ tung trong đoàn, mỗi người
thương tình móc hầu bao bỏ vô máy một ít, máy nuốt hết nhưng còn thiếu mấy xu,
chưa đủ tiền, máy không mở cổng! Thật khốn đốn với máy móc vô tình!
Ở một số nước châu Á như Trung quốc, khách du lịch phải luôn
thủ sẵn giấy vệ sinh trong bóp, vì trong toilet không có giấy vệ sinh. Tôi cứ bị
ấn tượng mãi về một lần thăm Bắc Kinh (cách đây hơn 10 năm), đoàn du khách được
một dàn các cô gái trẻ đẹp mặc xường xám đón chào tưng bừng ngay từ lối vào nhà
hàng. Nhà hàng thiết kế rực rỡ sang trọng, đèn đuốc sáng choang như… cung đình.
Sau bữa ăn khi cần đi WC, tôi ngạc nhiên khi bước vào thấy có một bàn trải khăn
trắng bóc, trên bàn có một bình hoa tươi thật to, đẹp, và một cô gái xinh đẹp rực
rỡ mặc xường xám ngồi đó chỉ để làm nhiệm vụ phát cho mỗi khách 1- 2 miếng giấy
vệ sinh nhỏ.
Ôi “cung đình” mà không có giấy vệ sinh! Đúng là XHCN, hình
thức trình diễn thì xôm tụ, nhưng nhu cầu căn bản thì không được đáp ứng. Trong
đời sống có những nhu cầu xem ra có vẻ nhỏ nhặt, tầm thường, nhưng khi cần đến
mà không có thì nó trở thành một trở ngại lớn, khiến người ta “điêu đứng” vì
nó.
Nghe kể có một đoàn du khách nước ngoài viếng các lăng tẩm của
triều đình Huế, đi từ lăng này đến lăng kia, cảnh đẹp hùng vĩ bao la…, bỗng một
du khách cần đi WC, hướng dẫn viên tìm hoài không ra, bèn chỉ khách vào bụi cây
xài đỡ, khách cương quyết không chịu! Vậy là cả đoàn phải ngưng tham quan, ra
xe trở về khách sạn.
Phi trường ở Mỹ, ghế ngồi chờ đợi cho hành khách là ghế nệm
dày và lúc nào cũng dư thừa, thậm chí lúc ít khách có thể nằm ngủ thoải mái.
Toilet và vòi nước uống có khắp nơi, bây giờ lại có thêm những chỗ cho hành
khách charge pin điện thoại, laptop, I pad, I phone…
Nhưng khi tới phi trường Paris (CDG) những nhu cầu căn bản
đó hình như biến mất. Thực ra trước đây tôi đã đến phi trường Paris nhiều lần,
nhưng đều đi ra ngay luôn. Lần này chuyến bay chuyển ở Paris trước khi tới
Berlin nên tôi mới có cơ hội thâm nhập CDG. Trước hết khi máy bay đáp xuống
CDG, tôi ngạc nhiên khi thấy phải đi cầu thang sắt xuống, với va li carry-on, nếu
kéo đi thì nhẹ nhàng, nhưng phải xách nó lên và leo mấy chục bậc thang xuống
thì không dễ chút nào! Sau đó, leo lên xe buýt chở vô phi trường.
Vô đây tôi lại tiếp tục chạy vòng vòng, mệt “bở hơi tai” vì
phải xách carry-on lên xuống cầu thang nhiều lần đi từ khu này qua khu khác, phải
qua khu x-ray (khám bằng tay là chính) rồi mới tới được cổng đổi chuyến bay!
Khu nhà kiếng tương đối nhỏ nhưng có tới 12 cổng, mỗi cổng chỉ vỏn vẹn có một
quầy nhỏ và một computer. Có một số băng ghế sắt trong khu vực cho hành khách
ngồi đợi nhưng quá ít so với nhu cầu, nên hành khách ngồi la liệt dưới đất, khắp
lối đi. Một số ông thì ngồi vắt vẻo trên các lan can, bờ tường. Tôi vừa mỏi
chân, vừa mệt vừa khát nước, nhưng nhìn quanh cả khu vực không thấy có vòi nước
uống nào, cả WC cũng không có, chỉ thấy toàn người là người
Khi lên được máy bay Air France, ngồi yên chỗ quan sát, tôi
có cảm tưởng nó là “xe đò bay” thì đúng hơn (khi so sánh với máy bay Mỹ mà tôi
vừa đi) vì ghế ngồi và thiết bị cũ kỹ như từ thế kỷ trước. Lúc máy bay cất cánh
tôi nghe nó gầm gừ “phành phành” rồi “ạch ạch” như đang cố sức nâng cái thân
già nua bốc lên khỏi mặt đất, tôi chỉ lo nó rớt (may là tôi có mua bảo hiểm rồi
nên đỡ lo). Cuối cùng sau một hồi “lắc lư con tàu” nó cũng bay lên được... Yên
tâm rồi, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi (vì chẳng có phương tiện giải trí nào: nhạc,
tivi…).
Cơn khát nước làm tôi chợt tỉnh, thấy chung quanh ai cũng có
ly nước, tôi bèn yêu cầu một nam tiếp viên cho xin ly nước, nhưng hắn trố mắt
ra ngó tôi như tôi đang đòi hỏi một điều gì quá đáng, rồi hắn phớt lờ (đúng là
tính “ga lăng” của đàn ông Pháp đã trở thành quá khứ). Có lẽ họ cho rằng họ chỉ
phát nước theo giờ của họ, hết giờ là hết phát? Sau khi yêu cầu 2 lần không được,
khát quá tôi đợi lúc bà tiếp viên trưởng đi ngang để lập lại yêu cầu, bà bảo
tôi đợi một lát và mang đến cho tôi một ly nước nhỏ. Hình như nước trở thành hiếm
quý và cách phục vụ lịch sự cũng hiếm quý luôn!
Ôi Air France! Một thuở mơ ước khi tôi còn học trung học ở
Saigon, lúc nhìn những hình ảnh quảng cáo của Air France trên các tạp chí nước
ngoài! Ôi mộng và thực đúng là “nghìn trùng xa cách”! Xin tạm biệt Air France
và phi trường Paris (kinh đô ánh sáng một thời) mà không mong ngày gặp lại! Có
lẽ từ đây nếu có du lịch châu Âu, tôi phải lo học thuộc lòng câu của William
Shakespear: “I always feel happy, you know why? Because I don’t expect anything
from anyone.”
Tới phi trường Berlin (TXL) lại cũng phải đi cầu thang sắt
xuống, rồi đi xe bus vô phi trường, xem ra phi trường này còn nhỏ và thiếu tiện
nghi hơn phi trường Paris, tôi lại tiếp tục xách carry-on mệt nghỉ, chứ không
kéo đi nhẹ nhàng như ở các phi trường Mỹ. May mà hai nước Pháp và Đức là hai nước
lớn lại có nền kinh tế vững mạnh trong khối châu Âu.
Đúng là có đi ra ngoài mới thấy tiện nghi ở nước Mỹ là số một,
đó là chưa kể đến vụ so sánh giá cả hàng hóa ở Mỹ và châu Âu, hàng hóa ở Mỹ vừa
nhiều vừa rẻ. Sau này về đến phi trường LAX tôi thấy thật nhẹ nhàng, thoải mái,
tất cả đều được chuẩn bị phục vụ chu đáo nhanh gọn, lịch sự.
Đúng là “sweet home”. Ôi! “My beautiful America”. Bây giờ
tôi mới cảm thấy thực sự yêu mến và tự hào về quê hương thứ 2 của tôi: Nước Mỹ
yêu dấu!
Quả là:
“Phải chờ đến xế chiều
Ta mới thấy ánh sáng ban ngày rạng rỡ biết bao!”
Nói đến niềm tự hào về nước Mỹ, tôi lại nhớ đến sự việc trên
chuyến Cruise Coastal của Đức vừa đi. Ngày thứ hai lên tàu thì toilet trong
phòng bị nghẹt, tôi gọi điện cho họ sửa mấy lần mà tình trạng vẫn không thay đổi,
tôi phải xuống chỗ “Customer Service” để xếp hàng đi khiếu nại..
Thật ngạc nhiên khi họ “tỉnh bơ” cho biết không phải chỉ
riêng phòng tôi mà các phòng ở tầng 2,5,8 đều bị như vậy, họ đang sửa, khi nào
xong họ sẽ thông báo.
Tôi bèn hỏi:
- Trong khi chờ sửa, thì khách giải quyết vụ toilet ra sao?
- Đi kiếm mấy cái toilet công cộng mà xài...
- Nhưng chúng ở đâu?
Sau một hồi thắc mắc tới lui, họ mới chịu lục sơ đồ ra để
tìm và cho biết một cái ở lầu 9, một cái khác ở lầu 4. Nghĩa là khi hữu sự phải
“ôm bụng” chạy vòng vòng mấy tầng lầu để đi tìm cái toilet công cộng và xếp
hàng chờ tới phiên. Chắc là dân châu Âu quen kiểu này rồi nên không thấy phiền?
Trở về phòng, tôi bực bội kể lại cho chị bạn cùng phòng
nghe, chị là bác sĩ hưu trí ở Đức. Sáng nay chị đã là nạn nhân “ôm bụng” chạy
vòng vòng, may mà tình cờ tôi nhớ ra cái toilet công cộng ở lầu 9 cạnh bên nhà
hàng, nên chỉ cho chị.
Do đó tôi tưởng chị là “đồng minh” bèn nói:
- Hệ thống phục vụ trên tàu quá tệ! Đã vậy xem ra họ còn thản
nhiên cho đó là chuyện nhỏ, không hề có một lời xin lỗi khách hàng. Ở Mỹ thì họ
đã xin lỗi ríu rít rồi…Không ngờ chị phản ứng mạnh:
- Mệt quá, Mỹ cái gì cũng tốt, cũng ngon lành hết! Dân
Mỹ được nuông chiều quá hóa hư! Bởi vậy trên thế giới, Mỹ đi đâu cũng bị chúng
ghét, bị khủng bố cho chết hết là đúng rồi! Lúc nào cũng đòi hỏi thứ này, thứ
kia, còn đòi xin lỗi…“nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột”…
Chị mắng cho một hồi “tràng giang đại hải” mà vẫn chưa hả
cơn giận. Tôi ngơ ngác vì bỗng dưng mình bị “giũa” một trận te tua chỉ vì là
“dân Mỹ” mà nào tôi có đòi hỏi điều gì cao cấp đâu, chỉ là những nhu cầu căn bản
thôi. Thôi “một sự nhịn chín sự lành”, nên tôi nín nhịn vì chị lớn hơn tôi nhiều,
coi như mình nhịn “chị hai” trong nhà cho mọi chuyện êm xuôi tốt đẹp trong chuyến
đi chơi!
Suy ra mới biết tinh thần “bài Mỹ” ở các nước Âu châu khá mạnh
(ghé vô Nga 1 ngày tham quan cũng phải nộp tiền làm đơn xin visa).
Kiểu này qua các nước Trung Đông chắc bị “xơi tái” quá,
nhưng tôi nhớ một lần cách đây 5, 6 năm dân Mỹ qua Ai cập thì lại được đối xử
như VIP, đi đâu cũng được ưu tiên và có xe jeep hộ tống “tiền hô, hậu ủng” rất
oai!
Hôm sau tâm sự với một chị bạn khác về nỗi ấm ức bị mắng
oan. Chị trả lời:
- Chắc tại chị ấy ở Đức lâu, nên ngấm tinh thần “tự tôn dân
tộc” của dân Đức, không muốn nước nào qua mặt, mà như vậy là tự ái dân tộc dỏm,
vì dù gì mình cũng là người Viết Nam! (Chị cười) Ai bảo Mỹ giàu hơn, mạnh hơn
nên dễ bị chúng ghét!
Tôi chán ngán:
- À thì ra vậy! Hèn gì em nghe người ta thường nói “ở đời
mình thua chúng khinh, mình hơn chúng ganh ghét, mình bằng chúng nói xấu”.
Không biết đến bao giờ các dân tộc trên thế giới sẽ sống với
nhau trong tâm trạng “để hận thù người người lắng xuống” hầu không còn ai cảm
thấy:
“Đôi khi ta muốn
thoát ly
Đi thật xa khỏi
cuộc đời này
Xa lìa chuyện
ganh đua với chê bai” (Lê Hựu Hà)
Dù sao nhờ có đi ra ngoài, có dịp mở rộng tầm nhìn, có dịp
so sánh, tôi mới biết trân quý hơn những điều tôi đang được hưởng mỗi ngày ở xã
hội này, mà đôi khi quá quen, tôi cứ xem đó là lẽ đương nhiên, là chuyện thường
tình (giống như trong đời sống gia đình có nhiều người có phước có được những
bà vợ, ông chồng rất tốt, rất tử tế, nhưng họ không hề biết quý và cứ nghĩ đó
là chuyện đương nhiên và bình thường, cho đến khi không còn nữa mới hối tiếc
thì đã muộn!).
Khi ý thức lại những tiện nghi của đời sống ở Mỹ mà tôi vẫn
xem đó là chuyện bình thường, tôi mới biết đôi khi nó là niềm ước mơ của biết
bao người trên thế giới nói chung và dân tộc Việt Nam nói riêng. Họ không chỉ cần
những nhu cầu vật chất căn bản của đời sống nhưng còn cần những nhu cầu căn bản
về tinh thần (quyền làm người, quyền tự do…) mà họ khát khao nhưng không hề được
đáp ứng!
Xin cám ơn Chúa, xin cám ơn đời đã cho tôi có một cuộc sống
tương đối an lành trên xứ Mỹ này, để từ đó tôi biết yêu thương và chia sẻ nhiều
hơn với những mảnh đời bất hạnh khác nơi quê nhà, vì có thể “Một tình thương
cho cuộc sống đang chờ đợi ta” bởi:
“Tình yêu là
trái chín của mọi mùa
Nằm trong tầm
với của mọi bàn tay” (Mẹ Teresa)
Phượng Vũ
Đăng nhận xét