SA CHI LỆ DÒNG THƠ THỜI CHINH CHIẾN KỶ NIỆM NGÀY QLVNCH 19-6

 SA CHI LỆ DÒNG THƠ THỜI CHINH CHIẾN KỶ NIỆM NGÀY QLVNCH 19-6








                                                                ***

SAU ĐÊM GIAO CHIẾN

 

Sáng giũ poncho lấp hố cá nhân

Đi hành qua ruộng hướng về chợ quận

Một cốc cà phê hạnh phúc thần tiên

Nghe thiên hạ bàn về đêm giao chiến

 

Đạn pháo địch lạc nhiều trên xóm Sóc

Mẹ bồng con chết tức tửi trong hầm

Một cụ già miểng ghim đầu hấp hối

Có thằng con đi lính mãi biệt tăm

 

Nói chuyện Trị Thiên – Kon Tum – An Lộc

Nghe kinh cầu chao động cõi hư vô

Nhỡ mai mốt hai bên đều ngưng chiến

Mẹ chờ con khoác áo lạnh thiên thu!...

 

Ta đứng lên giả từ bàn ghế cũ

Chừ ba lô nặng trĩu lạ lùng không

Chắc nỗi buồn nay bỗng dưng chóng lớn

Vội vàng đi mà chân bước ngại ngùng…

SA CHI LỆ

** 

TỪ MẶT TRẬN

 

Ta vòi vọi xô bóng chiều ngả sấp

như thách thức giữa muôn trùng thây phơi

chim sợ hãi đời chứa nhiều man trá

vội tránh xa tan tóc hét ma trơi

 

ta ôm chặt bạn bè rưng rức khóc

nằm cong queo tự ái hay dỗi hờn?

điếu thuốc cuối xin dành cho vĩnh biệt

có nghe không hỡi cành lá trụi bông?

 

lời trăn trối giờ này còn lẩn quẩn

nếu một mai tao lỡ ngủ thật say

lấy thẻ bài gởi cho đứa con trai

còn con gái nhận gia tài của mẹ!

 

ta tức tối bắn trời cao vài phát

chợt trần gian tối sẫm mửa hoàng hôn

ta ngất ngưỡng nhe răng cười rỉ sét

tim run lên bần bật gọi thiên nhan

 

SA CHI LỆ

*Viết trong Quân Y Viện Tây Ninh

** 

CHỐNG GẬY CƯỜI VỚI TRĂNG

 

Nằm đọ với đêm râu ngứa ngáy

Rệp mơ hồ ngủ cũng không yên

Chiếu chăn ngập ngụa mùi rơm ủ

Ta ngỡ mình dưới hố cá nhân

 

Bạn bè nằm thằng co thằng duỗi

Kỷ vật nào đã tặng chiến trường?

Từng khuôn mặt mất rồi hy vọng

Ta hãi hùng khi phải soi gương

 

Ờ! Trăng mát lạnh như con gái

Đã đến bao giờ vuốt ve ta

Chống gậy ra hành lang bệnh viện

Ta cười chút đỉnh với trăng sa…

 

Trên nóc nhà giam chim ngủ kỹ

Chắc tù nhân còn thức ăn năn

Gã ăn mày còn được bố thí

Mai ta về em bố thí chăng?...

 

Ta trừng trừng nhìn trăng tuyệt vọng

Lũ côn trùng sợ hãi nín khe

Ta nhức nhối ôm vết thương chịu đựng

Thấy thiên đường ghê gớm giữa hôn mê…

***

*Viết trong Quân Y Viện Tây Ninh

 NGÀY VỀ

 

Mai ta về chân lạ chân quen

Thay đổi cách đi giữa phố phường

Ta nhìn ta đôi mắt ngơ ngác

Người nhìn ta cho đó dị thường

 

Bạn nhìn ta trăm nỗi chia vui

Cha nhìn con hàm râu rung động

Mẹ nhìn con tháng tám trời mưa

Ta nhìn ta nụ cười uất nghẹn!...

 

Mai ta về quên mất hết tương lai

Tương lai được đem vào phòng mổ

Có những kềm và kéo ngồ ngộ

Cắt xén nửa đời ta đã vay!...

 

Thôi nhé! Quê hương ngày bỏ lại…

Trăm năm sau hẹn tái ngộ nơi này

Chiều đỏ mắt lá vội buồn nuốt lệ

Mai ta về rồi đi không ai hay…

 

Hy vọng rồi tuyệt vọng

Ngã xuống rồi đứng lên

Nhưng nào có ai hiểu

Chuyện buôn bán máu xương!...

 

Một chút buồn lau lách

Lòn qua nách tử thần

Bất ngờ đêm mê sảng

Ta từ chối thiên đàng…

 

Ngủ sao được khi quá nhiều mất mát

Con thằn lằn uất ức mãi nghiến răng

Nhìn bạn bè yêu quê hương quá đỗi

Biến căm thù thành luân khúc triền miên…

 

Ta khạc ra máu lửa

Đốt tiêu trái đất này

Chỉ một mình còn lại

Thấy mỗi ngày mỗi khác

Trong chu kỳ thánh kinh...

*SA CHI LỆ

***

*Viết trong Quân Y Viện Tây Ninh 1972

 **

KẺ ĐÀO NGŨ

 

Ta nhơ nhớ nhờ bạn bè giữ súng

Rồi lịm dần mất hút tới hư vô

Cõi hư vô thơm ngát những nấm mồ

Ta rụt rè ngây ngô không thèm chọn

 

Tình cờ gặp mấy thằng đào ngũ sớm

Tay bắt mặt mừng tủi tủi than van

Ta khoe trần gian thay đổi thăng trầm

Thằng thỏa thích kể non bồng nước nhược

 

Đứa khế khà rượu huỳnh hoa hạnh phước

Đứa chê ta chừng đó tuổi đã già

Ta xấu hổ trần tình thật xót xa

Và nguyện ước được về đây họp mặt…

 

Ta sợ hãi chui vào thân nhức buốt

Mở mắt nhìn thôi quá đỗi ngạc nhiên

Ai liệng ta trong bốn vách tường điên

Giường trắng phếu từng bộ xương cử động

 

Ta ú ớ la âm thanh rời rỗng

Những oan hồn lạnh rúm đói khát rên

Gào khẩn thiết đòi ba lô súng đạn

Bởi mất hết rồi ở trận Thiện Ngôn

 

Xác trần truồng mục rã chưa ai chôn

Ta tóe óc mọc gai cùng mình mẫy

Mắt trừng trừng hằn học suốt đêm cay

Liếm láp mãi từng vết thương rỉ máu

 

Bạn bè ơi! Ta nghẹn ngào thua cuộc

Chí tang bồng chưa phỉ đã buông tay

Chắc tụi mày nỡ nào mà trách móc

Vì tao bây giờ người ngợm khó coi

 

Tổ Quốc ơi! Thân ta đà lạnh cứng

Tóc còn xanh mà thẹn với non sông

Đạn còn réo mà giả từ vũ khí

Để làm tên “đào ngũ” giữa chiến trường

 

Lỡ tay súng nên đổ thừa định mệnh

Nhưng khí hùng vẫn ngạo nghễ đời trai

Ta tuốt gươm thề: SUỐT ĐỜI THÚC NGỰA

Dẫu chiến trường bôi xóa tuổi tên ai!...

 ***







*VUI LÒNG LIÊN LẠC

myhan245@gmail.com
sachile2001@yahoo.ca

Tags: TÁC GIẢ
Tags: TÁC PHẨM
Tags: THƠ

Đăng nhận xét

Tin liên quan