THI SĨ ĐA TÀI LÊ TUẤN
THI SĨ ĐA TÀI LÊ TUẤN
Chào Mừng
Ngày Quân Lực 19 Tháng 6.
Mỗi năm đến
ngày QLVNCH lòng tôi lại thấy buồn. Một quân lực rất hùng mạnh bỗng dưng lại
tan biến đi.
Buồn hơn nữa
một Chế độ VNCH Văn minh, Tự do - Nhân bản - Vang danh một góc trời Vùng Đông
Nam Á.
Bỗng dưng lại
biến mất. Để cho một chế độ tam vô Vô Gia đình - Vô Tổ quốc - Vô Tôn giáo. Một
chế độ Vô đạo, cộng sản xấu xa nhất, đến chiếm đóng vùng đất Văn Minh Và Tự Do.
Thôi thì xin dành cho Vận Hạn của một Dân Tộc trả lời câu hỏi này?
Xin chia sẻ
bài thơ, tôi viết cho một ngày buồn.
Trân Trọng
Lê Tuấn
Trông Ly Rượu Cạn
Buồn vu vơ nhìn trông ly rượu cạn
Rót thêm đầy
cho giọt rượu tuôn rơi
Ta rải đều
dòng rượu tưới xuống đất
Giải nỗi
oan ngàn cay đắng trong đời.
Đừng nhắc lại
chiến tranh là chia cắt
Người lính
buồn, sao đi mãi không về
Cho tuổi trẻ
hiên ngang thời chiến loạn
Để hôm nay,
thơ mang nặng câu thề.
Rót chén nữa
mừng cho đời tìm lại
Mừng tóc ta
sớm bạc trắng mái đầu
Nhạc thánh
thót, hồn ta đau thế sự
Cơn đau còn
ray rứt vạn nỗi sầu.
Thêm chén nữa
uống cho say nghiêng ngả
Mặt đất còn
chao đảo dưới chân ta
Đống phế liệu
vỡ tan thành trăm mảnh
Rơi một mạnh,
vào thơ ta thật thà.
Ta uống cạn,
thấy hồn tận đáy cốc
Thấy em cười,
nói chuyện một đêm mơ
Từng nhịp
thở, tình yêu là huyền thoại
Để ngôn từ
nhảy múa, loạn trong thơ.
AET. Lê Tuấn
Cơn say thời
thế
Người lính
già chưa bao giờ giải ngũ.
Đêm Trong
Tù
Cánh cửa tù đóng lại, ngày đã tắt
Những kiếp
người ray rứt sống trong tù
Từ bên
trong ta nhìn qua khung sắt
Ánh trăng
đêm, làn sương trắng xa mù.
Đêm rùng rợn
ta thấy toàn bóng qủi
Qủi giam
người, loài qỉu đỏ, ma trơi
Chúng lấp
ló dưới trời đêm trăng tỏ
Canh giữ
tù, rình rập uống máu người.
Ta tỉnh thức
giữa tha ma hoang địa
Nghe âm
vang, đau buốt lóng xương gầy
Tám năm
qua, chừng ấy là vô tận
Chừng ấy thời
gian, gẫy cánh chim bay.
Quen với
cõi trời, không còn nắng mai
Trời sáng
mà sao, đêm vẫn nối dài
Tuổi ta đã
quá nửa đời sương gió
Sao vẫn còn
thêm, mảnh vụn tù đày.
AET Lê Tuấn
Nỗi đau buồn
đã trải qua tám năm tù đày
Dưới chế độ
cộng sản.
Xót Xa Phận Tù
Ta gom nước mắt, chảy thành dòngCho mặt đất hoá thành con sông
Cuộc vay trả, tháng năm tù tội
Như đoá hồng, nở giữa hư không.
Đời mất đi từng mảng xót xa
Chắp vá nốt, nỗi đau thịt da
Vạn ngày dài, đêm chừng mắt đợi
Kiếp trầm luân, gió bụi đời ta.
Tám năm, giấu mình trong bóng tối
Đợi lửa mặt trời, đốt cháy ngày
Tung kiếm giang hồ, như gió lốc
Nơ tang bồng, vay trả, trả vay.
Một sớm ngày mai sẽ đổi thay
Ngọn gió xoay chiều, thổi hướng Tây
Ngàm dặm lìa xa, hờn vong quốc
Từ đó ta về, sẽ dựng xây.
Lê Tuấn
Người lính
QLVNCH. Một nhân chứng của giai đoạn
tồi tệ của
lịch sử VN sau ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Ghi Chú:
Ngọn gió
xoay chiều thổi hương Tây (Ý muốn nói VN sẽ xoay chiều về phương Tây)
Khi đó
chúng ta sẽ trở về xây dựng lại quê hương VN
**
Chiều Không Gian
Có một không gian thật dàiChạy theo nỗi nhớ thương hoài trăm năm
Lá dâu phủ lớp tơ tằm
Ngày ăn nhả kén, đêm nằm nhả tơ.
Có một không gian tuổi thơ
Mà bao nỗi nhớ mộng mơ dạt dào
Tiếc chi một giấc chiêm bao
Để cho cát bụi quyện vào bên nhau.
Nghĩ đời lắm cuộc bể dâu
Hồn ai! hoa nở đóa sầu vấn vương
Cho giòng lệ ngấn hạt sương
Thương đời trăm mối đoạn trường phù vân.
Em về giữ lấy tuổi xuân
Đêm trăng thức giấc, sáng ngần dáng sương
Ngày mai phố bụi xe đường
Ngày mai còn lắm đoạn trường dấn thân.
Tiếng đời xa lạ tần ngần
Thăng trầm in dấu bước chân một mình
Con cò lặn lội bờ kinh
Vì đâu lận đận, bóng hình ưu tư.
Nhớ ai lòng vẫn chần chừ
Nghiêng soi bóng nước, thật hư hiện về
Hoa buồn, cỏ cũng não nề
Sông ngân đẫm lệ, giấc mê chạnh lòng.
Thu qua, trời đã chớm đông
Thấy hoa lạnh buốt ngoài đồng xót xa
Đường về sương khói mù sa
Lòng buồn đứng giữa giang hà vấn vương.
Sương giăng mờ cuối cung đường
Một làn tuyết trắng phố phường mây bay
Em về, người lại nắm tay
Nói lời thăm hỏi, thêm dài nhớ thương.
Âm từ lắm mối tơ vương
Lời nghe xao xuyến, đoạn trường tàn phai
Chiều không gian nối thêm dài
Đường xa ngần ngại nhớ hoài gót mơ.
Mượn trang giấy trắng đề thơ
Tiếng em nức nở trong tờ thơ tôi
Con chim đã vụt bay rồi
Tiếng kêu tha thiết bên trời tuyết bay.
Lê Tuấn
Có một chiều không gian để nhớ để thương.
Theo Bóng Chiều Tà
Chợt thấy buồn ngồi viết 100 câu thơ lục bát trong bài tình thơ. Thơ Lục Bát mang đậm nét (Tâm Hồn) Việt Nam, đọc lên bài thơ chúng ta đã nghe tiếng nhạc, âm điệu trầm bổng của vần Thơ Lục Bát như hoà quyện bên nhau tạo thành một giai điệu (âm Nhạc) thật tuyệt vời. Xin mời quý vị Văn Thi Hữu, đọc qua bài thơ (Theo Bóng Chiều Tà)Trân trọng
Lê Tuấn
Tranh màu nước trên vải. Lê Tuấn vẽ (Bức tranh này tôi vẽ đã lâu rồi)
Đăng nhận xét