Anh Phương Trần Văn Ngà: TÂM TÌNH MỘT CỰU CHIẾN VIỆT NAM CỘNG HÒA
TÂM TÌNH MỘT CỰU CHIẾN VIỆT NAM CỘNG HÒA
TỪ CHIẾN TRANH VIỆT
NAM ĐẾN CHIẾN TRẬN Ở AFGHANISTAN CÓ NHIỀU ĐIỂM CÂN ĐÀO SÂU SUY NGHĨ
Với tuổi đời đã
cao, tôi vẫn muốn quên những quá khứ đau buồn nghiệt ngã thời chiến tranh Việt
Nam (1954 - 1975), đã vùi vập thân xác nhiều chiến sĩ can trường anh dũng Việt
Nam Cộng Hòa (VNCH) tại chiến trường hay tại các trại tù. Cộng sản Bắc Việt
(CSBV) với biết bao đòn thù ác độc của chúng đối với các chiến sĩ thua cuộc. Kẻ
thắng cuộc muốn những người tù đó chết hết mà nhiều cựu chiến binh chúng tôi được
"Trời thương" (sau 3 năm "học tập cải tạo" khổ sai, tôi từ
65 kg xuống còn 42 kg, năm 43 tuổi, đi đã chống gậy) và tôi may mắn còn sống
cho tới bây giờ.
Cuộc chiến ở
Afghanistan (2001 - 2021) vừa kết thúc ngày 30.8.2021 sau 20 năm "triền miên
khói lửa" trong sự đau thương buồn tủi, rút quân hỗn loạn. Nhưng, có thể nói
là thành công mặt nào đó dù thời gian rút quân quá ngắn của đội quân Mỹ trang bị
cồng kềnh, quân Afghanistan phải bó tay, không thay thế kịp, đầu hàng quân phiến
loạn Taliban quá sớm, ngoài sự tiên liệu của các cơ quan tình báo Mỹ.
Dưới thời Tổng Thống HK 45 đã thỏa thuận ký mật ước ngày 29.2.2021 với Taliban, Mỹ rút quân trong vòng 2 tháng từ 1.3 đến 1.5.2021. Chẳng may, TT thứ 45 không đắc cử thêm nhiệm kỳ 2, quyền lực về TT thứ 46 Joe Biden, ông thỏa thuận được với Taliban kéo dài rút quân khỏi Afghanistan thêm 4 tháng đến 31.8. Nhưng, nhà nước Afghanistan sụp đổ quá nhanh trước 2 tuần (15.8.2921), cuộc rút quân Mỹ còn gặp thêm trở ngại, một tên cảm tử khủng bố ISIS-K ôm bom tự sát trước cổng vào phi trường Kabul làm cho 13 chiến sĩ Mỹ chết và trên 170 người Afghanistan thiệt mạng. Vụ này đã gay tắc nghẽn, thêm rối loạn đường vào phi trường, không "bốc" hết được một số người Mỹ (còn lại chừng hơn 100 người có quốc tịch Mỹ) và những người Afghanistan và gia đình họ, là cộng tác viên với quân Mỹ, không vào phi trường Kabul được để di tản sang Mỹ. Vụ ôm bom tự sát trước cổng vào phi trường Kabul là chuyện "bất khả kháng" ngoài tiên liệu của các người có trách nhiệm, làm cho chánh phủ Mỹ thêm điên đầu, bị "búa rìu dư luận" trong nước xỉ nhục không tiếc thương, mất uy tín với thế giới, có người còn đòi hỏi TT thứ 46 phải từ chức hay bị bãi nhiệm...Nhưng, người có công tâm, nếu chỉ có 2 tháng rút quân như thỏa hiệp của TT 45 Donald Trump thì dù có "tài thánh" của tướng Trời cũng không thể rút hết quân Mỹ, chắc chắn sẽ còn bỏ lại hết hoặc thiêu hủy các phương tiện chiến tranh và sẽ không có đưa được nhiều nhân viên và gia đình người Afghanistan từng cộng tác với Mỹ ra khỏi nước được. Trái lại, với tính nhân đạo, thời TT 46 còn đưa được trên dưới 120 ngàn người Afghanistan cũng như quân Mỹ ra đi an toàn, chỉ còn sót lại một số ít người Mỹ và người Afghanistan.. Nhớ lại chiến tranh Việt Nam, quân Mỹ có đến 5 năm để rút quân, từ Việt Nam Hoá chiến tranh (1970) và sau Hiệp Định Paris (1973 đến 30.4.1975). Tổng Thống Mỹ 46 chỉ có vỏn vẹn 5 tháng rưỡi rút quân (từ đầu tháng 3 đến 15.8.2021). Với thời gian eo hẹp như vậy mà Mỹ đưa được hết quân Mỹ (chừng 8 ngàn) và 120 ngàn người Afghanistan ra đi bình an là chuyện kỳ diệu. Công tội của TT 46 kể như đề huề, miễn bàn - no comment...
Cả hai cuộc chiến Việt
Nam và Afghanistan quân Mỹ đều thiếu kiên trì chiến đấu đối với chiến tranh du
kích, không phải chiến tranh quy ước là sở trường, thế mạnh của quân Mỹ. Vì vậy,
quân Mỹ gọi là sa lầy ở Việt Nam và Afghanistan cũng là đúng, Về mặt nào đó, quân
Mỹ cũng chiến thắng thành công, ở chiến trường Afghanistan, Mỹ giết được tên trùm
khủng bố Osama Bin Laden dù trốn sang Pakistan cũng không thoát. Chiến tranh Việt
Nam, Mỹ cũng thành công "tiêu thụ" hết các chiến cụ "tồn
kho" của thời Đệ II Thế Chiến. Thay vì huấn luyện quân Mỹ trong nước cũng
tốn kém, đưa sang VN huấn luyện với chiến trường thật, quân Mỹ thu hoạch kết quả
vô cùng hữu ích và Mỹ có dịp thử nghiệm các vũ khí mới cũng như các máy bay, xe
thiêt giap...,
Các đại đơn vị của Mỹ
cấp sư đoàn tác chiến hiện diện trên 3 vùng chiến thuật I, II, III (có nhiều rừng
núi) mà quân Mỹ chưa có đại đơn vị tác chiến ở vùng đồng bằng. Vì vậy, sau khi
Trung Tướng Đặng Văn Quang Tư Lệnh Quân Đoàn IV &Vùng IV Chiến Thuật kiêm Đại
Biểu Chánh Phủ Miền Tây, cuối năm 1965, được Nội Các Chiến Tranh triệu hồi về
trung ương giữ chức Ủy Viên Kế Hoạch (Bộ Trưởng Kế Hoạch), chức vụ "ngồi chơi xơi nước". Vì Tướng
Quang là ông Tướng không đồng ý đưa thêm
sư đoàn bộ binh Mỹ xuống tham chiến ở đồng bằng sông Cửu Long. Ông viện lý lẽ là
với 3 sư đoàn 7 - 9 và 21 BB của Vùng IV Chiến Thuật (V4CT) cùng với các đơn vị
Địa Phương Quân & Nghĩa Quân thừa khả năng đánh thắng VC. Điều này đúng vì
suốt cuộc chiến tranh VN, miền Tây về tổng quát, QLVNCH chiến thắng quân cộng sản
tại khắp các mặt trận, thỉnh thoảng có thua VC những trận đột kích nhỏ lẻ te, cấp
xã ấp hay cấp đại đội và tiểu đoàn (cũng rất hiếm hoi). Mỹ cũng muốn huấn luyện,
rút kinh nghiệm chiến đấu ở vùng đồng bằng, sông nước, sình lầy. Năm 1966, Mỹ đưa
xuống Miền Tây Sư đoàn 9 BB, đặt bản doanh ở Đồng Tâm Mỹ Tho.
Trong một cuộc thị sát mặt trận ở Đồng Tháp Mười, Thiếu Tướng
Nguyễn Văn Mạnh về thay Trung Tướng Quang, tôi được tháp tùng, nên chứng kiến
quân SĐ 9 BB Mỹ tắm nước đá giữa trời nắng chang chang. Với một cái "bổn"
(hồ nhân tạo) bằng plastic to đùng có cả trăm
lính tắm nước lạnh để chống nóng giữa đồng nội. Khi chiếc CNC của Tướng
Mạnh bay ngòai rìa cái hồ nước. Từ xa, tôi thấy có nhiều chiếc trực thăng
thả nước đá nguyên cây xuống hồ và quân lính Mỹ tha hồ mà tắm, đùa giỡn. Đánh
giặc kiểu Mỹ quá tốn kém, chi phí cho một người lính Mỹ bằng chi phí khoảng trên
dưới 20 người lính VNCH. Nếu Mỹ thật tâm để quân Lực VNCH đánh trực diện với quân
CSBV mà Mỹ chỉ viện trợ súng đạn tốt, may bay, tàu chiến tốt và tiền lương của
lính đủ nuôi gia đình, chắc chắn hay có thể QLVNCH đánh thắng CSBV dễ dàng hơn
quân Mỹ. Dù Mỹ đưa hơn nửa triệu quân , quá tốn kém, đánh giặc kiểu công tử bột,
nhà giàu, vừa tốn kém nhiều trên dưới 200
tỷ USD vừa kém hữu hiệu. Chiến trường Afghanistan Mỹ đổ ra hơn 2 ngàn tỷ mà Mỹ
vẫn thua, bỏ của chạy lấy người khá đau buồn. Cấp chỉ huy QLVNCH có học thức hơn
quân CSBV cũng như có các phương tiện tối ưu dồi dào hỏa lực như phi pháo đa năng
làm chủ bầu trời và sự điều quân nhanh chóng hiệu quả bằng trực thăng vận, chắc
như bắp QLVNCH thắng quân CSBV. Còn quân
Mỹ vừa đánh vừa run, sợ chết lại quá tốn kém và dư luận trong nước Mỹ cũng như các
phong trào phản chiến chống chiến tranh dữ dội thì quân sĩ Mỹ còn đâu tinh thần
cao mà chiến đấu trên một chiến trường xa lạ....
Quân Mỹ không chịu đựng được gian khổ lâu dài như Quân Lực
VNCH hay cả kẻ thù Việt công. Và ở chiến trường Afghanistan cũng giống như vậy,
cho nên quân Mỹ cũng bỏ cuả chạy lấy người. Đó là điều tất yếu..
(H: Đường dây bí mật (số 122 đường Gia Long), CIA đưa nhân viên làm với Mỹ trốn thoát VC tại Sàigon 30.4.75 giống hệt như CIA đưa người làm việc với Mỹ trốn chạy ra phi trường Kabul trước ngày 30.8.2021)
Đối với chiến tranh Việt Nam, Mỹ có nhiều năm rút quân từ thời Mỹ tuyên bố Việt Nam Hóa Chiến Tranh (1969 -1970) và sau Hiệp định Paris năm 1973, Mỹ không trực tiếp tham chiến như trước. Theo tin được tiết lộ qua báo chí, các mật ước giữa Mỹ và cộng sản Bắc Việt (Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Henry Kissinger và Lê Đức Thọ của CSBV), Mỹ có dư thời giờ rút quân từ từ, nghĩa là "Mỹ thua trong danh dự", giống hệt với mật ước giữa chánh quyền Tổng Thống 45 của Mỹ cũng đă đi đêm với Taliban, loại chánh quyền hợp pháp Afghanistan trong các cuộc đàm phán để Mỹ mặc cả - cò kè bớt một thêm hai, rút quân ra trong danh dự. Điều này làm chúng ta nhớ đến những lần Mỹ đi đêm với cộng sản BV tại Pháp, tại Hà Nội...Và những cuộc đi đêm của Mỹ với Trung Cộng, Mỹ đã bỏ ngõ cho CSBV chiếm Miền Nam VN dù CSBV đã ký Hiệp Định Paris năm 1973. Vì vậy, hai tên gian ác Kissinger và Lê Đức Thọ mới được giải thưởng Nobel Hòa Bình vì chấm dứt được cuộc chiến tranh VN. Tên đồ tể Lê Đức Thọ từ chối không dám nhận giải thưởng vì cộng sản BV đã có mưu đồ chiếm trọn Miền Nam khi quân Mỹ rút hết quân về nước.
(H:30.4.1975 quân
trang quân dụng người thua cuộc vứt ngổn ngang)
Điều dễ hiểu, dễ thấy nhứt, bất cứ cuộc chiến tranh nào có
quân Mỹ tham chiến, nếu đánh nhanh, đánh mạnh, đánh toàn diện với tất cả vũ khí,
phương tiện chiến tranh hiện đại tối tân, chắc chắn quân Mỹ thắng không mấy khó
khăn. Cách đánh của Mỹ qua hai thế chiến đến chiến tranh Việt Nam và
Afghanistan, về cơ bản không có thay đổi lớn. Quân Mỹ vẫn sử dụng tối đa hỏa lực
phi pháo, sử dùng chiến thuật tiền pháo hậu xung, nếu diễn ra trên các trận địa
chiến vì hỏa lực tồi ưu của quân Mỹ sớm
san bằng trận địa. Tiếp đến, những đơn vị bộ chiến là "nữ hoàng của chiến
trường" tiến nhanh đến diệt những tên địch còn sống sót và thu chiến lợi
phẩm, quay phim, chụp hình...
Từ lối đánh căn
bản và cố hữu đó của quân Mỹ trên các trận chiến quy mô, trận địa chiến rõ ràng
kể như quân Mỹ gần như chắc chắn thắng trận. Nhưng, ác hại thay, chiến trường
Việt Nam là nơi
cộng sản sử dụng
tối ưu chiến thuật du kích của"Mao xếnh xáng", như: Tứ Khoái Nhất Mạn,
nghĩa là
4 nhanh 1 chậm - di chuyển nhanh - tấn công nhanh - thu chiến
lợi phẩm nhanh và rút lui nhanh và một chậm là chuẩn bị chiến trường chậm, rất
kỹ càng, thiết lập mô hình (sa bàn) vì đa số
cán bộ (sĩ quan VC) lúc
bấy giờ không được đào tạo bài bản chánh quy tại quân trường nến chúng không biết
sử dụng bản đồ hành quân như quân VNCH hay quân Mỹ. Chiến thuật du kích thường
lợi dụng yếu tố bất ngờ, đêm tối, có liên lạc viên dẫn đường hay có nội tuyến
(các đồn - bót - căn cứ...). Việt cộng
khi ẩn khi hiện, ban ngày chúng hóa thân thành thường dân sống chung với dân
chuyên canh tác ruộng lúa, hoa màu. Về đêm chúng tập hợp lại đánh phá chỗ này
chỗ nọ mà cấp chỉ huy của chúng đã điều nghiên kỹ trước.
Khi quân Mỹ sử dụng
phi pháo tại một khu vực nào, ngừng phi pháo thời gian ngắn thì có trực thăng đổ
quân xuống, CSBV liệu sức đánh thắng chúng mới đánh, bằng không, CSBV chém vè
chạy trốn thoát . Đối với quân du kích, muốn an toàn tránh phi pháo thường trú ấn
trong các căn cứ điạ có hầm trú ẩn kiên cố sâu kín trong rừng trong núi. Còn các
trận địa, các nơi trú quân cộng quân luôn
dọn sẳn địa thế, mai phục dưới những giao thông hào ngoằn ngoèo, zigzac và được
nguỵ trang cẩn thận, máy bay quan sát rất khó phát hiện. Du kích chiến thường sử
dụng yếu tố bất ngờ và dùng quân ít đánh với quân nhiều lại có ưu thế hỏa lực hơn
họ và đánh phải tốc chiến tốc thắng...
Về trang phục tác chiến, quân lính CS rất gọn nhẹ, đội nón cối hay nón tai bèo, quần áo mỏng, đi dép râu nên chúng di chuyển kể cả đi trên vùng bùn sình ngập nước rất dễ dàng bằng chân đất rất nhanh (sở trường là đi bộ). Còn quân Mỹ, giày trận nặng chình chịch, lội nước thua xa dép râu, đi hành quân thường đổ quân bằng trực thăng vừa nhanh vừa gây tiếng ồn nên địch quân biết rõ nơi nào có quân...Về vũ khí cá nhân cộng quân có vũ khí mới như AK47- B40 - B41, chống trực thăng có SA7, máy bay cánh quạt bay thấp loại hỏa tiễn gọn nhẹ sử dụng có hiệu quả cao. Tóm lại về trang bị vũ khí, cộng quân thường được các nước cộng sản Nga Tàu cung cấp nhanh, không thua kém quân Mỹ. Trong khi đó, quân Mỹ thường viện trợ cho QLVNCH những vũ khí thặng dư thời thế chiến II. Như trường hợp, trong cuộc tấn công Tết Mậu Thân 1968, công quân đã được cung cấp cho các đơn vị chiến đấu ở Miền Nam AK 47 - B40 - B41, trong khi đó đại đa số các sư đoàn chánh quy của QLVNCH còn sử dựng Garant M1 Carbine M1 cổ lổ xi. Vài tháng sau Tết Mậu Thân, chúng ta mới thấy quân Dù và Thủy Quân Lục chiến mới được thay thế vũ khi mới như súng trường M16, thay đại liên 30 bằng đại liên 50 và nhiều quân dụng khác.... Tiếp theo các đơn vị bộ chiến cũng được sử dụng M16 như Biệt Động Quân và các Sư đoàn BB, sau cùng là đơn vị Địa Phương Quân...
H: Cuộc tháo chạy hoảng loạn còn gọi là cuộc di tản chiến
thuật của quân dân Afghanistan - ngồi chật
kín, trên 700 người trong lòng chiếc máy bay C.17 của Không quân Mỹ
Đúc kết lại phần trên. Quân Mỹ rất hùng mạnh khi đánh các trận
chiến quy ước - trận địa chiến còn chiến trường ở Việt Nam và Afghanistan, quân
đối kháng chuyên đánh du kích, quân Mỹ bị bó tay không thể tiêu diệt quân địch
như ý được. Dú quân Mỹ rất dồi dào về phương tiện chiến tranh, như phi cơ, tàu chiến, chiến xa, trong lúc cộng
quân hay Taliban hoàn toàn không có. Mãi sau này, gần thời Việt Nam Hóa Chiến
Tranh, cộng quân vừa kết hợp đánh du kích
và chiến tranh quy ước có chiến xa và pháo binh yểm trơ... Còn chiến trường
Afghanistan, Taliban hoàn toàn sử dựng du kích chiến, thường rút sâu vào rừng núi,
quân Mỹ khó tìm và diệt địch mà thường dủng phi pháo đánh vào các sào huyệt, không có hiệu quả bao
nhiêu. Với chiến tranh du kích, Taliban hay VC thấy chắc ăn hay trận địa chúng
dọn sẵn, mai phục chúng mới dám tấn công trước. Bọn chúng bị tập kích bất ngờ, quân
Taliban hay cộng quân phải nhanh chân "chém vè" tẩu thoát sang chỗ khác
và hoặc chui xuống những hầm sâu liên hoàn, gọi là "nín thở qua sông".
Chúng cũng có thể luồn lách trong các địa
đạo giao thông hào chằn chịt thoát hiểm hay chuẩn bị cho trận chiến khác
mà chúng cảm thấy có lợi và dễ chiến thắng hơn. Taliban còn có cách đánh tự sát
mà các nước phương Tây, kể cả QLVNCH không có sử dụng, chúng cảm tử ôm bom cài dấu
trong người, liều chết một người mà sát hại đối phương có thể chết hàng chục
người hay hơn và phá hủy đươc một phần các cơ quan quân sự hay cơ quan công quyền.
Những cái chết cảm tử, đặc biệt gây được
tiếng vang hoảng loạn lớn làm dân chúng hoang mang lo sợ. Ngoài ra Taliban còn
cài đặt hàng tấn chất nổ trong xe trà trộn với dân thường hoặc cải dạng thành lính
của chánh phủ tấn công tại các thành thị các cơ quan công quyền hay cả quân Mỹ.
Cách đánh của Taliban, dù quân Mỹ có cấp chỉ huy siêu đẳng,
vũ khí tối tân, nếu Mỹ được quyền sử dụng vũ khí nguyên tử, bơm hơi ngạt, bom
napalm thả xuống mật khu rừng núi, may ra quân Mỹ mới chiến thắng. Kẻ thù của Mỹ
không lộ diện ẩn sâu trong dân chúng Afghanistan. Chúng mặc quần áo xùng xình,
để râu tóc, chích khăn trên đầu không khác tí nào với cách ăn mặc của dân chúng
cả nước Afghanistan. Vì vậy, chúng dấu chất nổ, súng tiểu liên hay cài đặt bom
trong lớp quần áo đó quá kín đáo để tấn công cận chiên đối phương. Theo tôi nghĩ, nơi nào có người Hồi Giáo
đông đảo sống chung với chúng ta, phải có cách nào đó làm thay đổi cách ăn mặc giống
như chúng ta dễ hội nhập vào xã hội mới và để tranh bị nghi ngờ dấu vũ khí giết
người. Những bộ quần áo xùng xình, phụ nữ còn có khăn che mặt, có thể không được
đến những nơi công cộng. Cách ăn mặc xùng xình, khăn che mặt chỉ được sử dụng ở
tại nhà và tại các nơi thờ cúng. mà thôi.
* Tóm lại, quân cộng sản Bắc Việt và quân Taliban có sự giống
nhau là tàn ác, giết người không gớm tay. Cộng sản vô thần mà Taliban lại hữu
thần, khác nhau điểm căn bản nàyvà Taliban
cũng như các tổ chức khủng bố (Hồi Giáo quá khích) như ISIS- Al Qeada... tin rằng ai giết nhiều người,
chềt sẽ được lên Thiên Đàng có hàng chục thanh nữ đồng trinh tiếp đón... quân
khủng bố quốc tế ISIS, Al Qeada, Taliban... thuộc bậc thầy của cộng sản VN, chỉ
biết giết người dân bằng cách pháo kích vào trường học, nhà thương, đấp mô cài
chất nổ trên các trục lộ hay ném lựu đạn vào chợ hay rạp hát...Taliban và cộng
sản VN có nhiều điểm giống nhau về chiến
thuật, tấn công liều chết, cùng chiến thuật du kích chiến. Chúng thường,
khi ẩn khi hiện, bị quân Mỹ mở các cuộc hành quân quy mô tìm và diệt thì chúng
chém vè trồn sâu vào mật khu rừng núi hiểm trở. Chiến tranh du kích lại ít tốn
kém, còn chiến tranh kiểu Mỹ quá tốn tốn kém, dù Mỹ có giàu sụ cũng không thể kéo
dài cuộc chiến từ 5 năm trở lên như Afghanistan, ngoại lệ kéo dài được 20 năm,
Còn chiến tranh VN, Mỹ tham chiến chánh
thức với cả lực lượng hùng hậu Hải Lục Không quân, từ năm 1965 đến 1969 - 4 năm,
có lúc cao điểm quân Mỹ lên gần 600 ngàn quân (+ quân bộ chiến Đại Hàn & Thái
Lan). Sau năm 1970 và năm 1973 quân Mỹ cũng còn hiện diện cũng như trước 1965
(!954 - 1965) quân số Mỹ rất ít và không
có trực tiếp chiến đấu.
Cái giống nhau quan trọng giữa quân Taliban và CSVN là chúng
chiu được gian khổ lâu dài "trường kỳ chiến đấu - trường kỳ mai phục",
ít tốn kém và kề luôn Quân Lực Việt Nam Cộng Hóa cũng có thể chiến đấu lâu dài
trong điều kiện thiếu thốn, chiu đựng được gian khổ và chiến đấu có lý tưởng,.
Còn quân Mỹ chiến đấu trong điều kiên xa quê hương, thiếu được trang bị sự hiểu
biết văn hóa của nước mà mình tham chiến, không có lý tưởng chiến đấu. Vì vậy,
nơi nào có quân Mỹ đóng quân, đồn trú là nơi đó, snack bars mọc lên như nấm để
lính cậu "xả xú bắp", giải khuây, cũng là ổ gán điệp mà CSVN lợi dụng
cài đặt với mỹ nhân kế....
Trường hợp điển hình, một đơn vị Mỹ nhỏ ở Miền Tây cũng có thể lá cấp tiểu đoàn hay trung đoàn hành quân
vào mật khu Đồng Tháp Miười (năm 1966). Trưa hè nóng bức, Mỹ làm hổ bơi dã chiến nước đá lạnh giữa đồng
nội để cho lính cậu - công tử bột tắm, chơi giởn trong lúc QLVNCH thiếu trực thăng
hành quân, Mỹ dư thừa trực thăng chở nước đá từ Mỹ Tho cung cấp cho hồ tắm dã
chiến và người lính VNCH thèm có cục nước đá nhỏ vào trưa hè làm ly trà đá, hay
ly nước đá lạnh cũng sướng mớ đời rồi mà lại không có, trong lúc đó Mỹ dư thừa
nước đá cho lính tắm chơi.
Công tâm mà nhận xét, Mỹ không cần tham chiến ở Việt Nam chỉ
viện trợ đúng nhu cầu cho VNCH (như cố Tổng
Thống Ngô Đình Diệm đề nghị) thì chắc chắn chiến lược dùng miền Nam VN thực hiện
chính sách be bờ, ngăn chặn không cho chủ thuyết cộng sản tiến xuống miền Nam vì
chúng sẽ có thể lan rộng thành vết dầu loang khắp vùng Đông Nam Á, có thể đã thành
công.
Chiến phí dành cho một
người lính Mỹ có thể cung ứng cho từ 15 - 20 người lính VNCH . Xin lỗi, người lính
VNCH biết cả sở trường sở đoản của CSBV nên đánh CSBV chắc thắng hơn. Quân Mỹ, hành quân thì rầm rộ, sử dụng phi pháo
tối đa, tốn kém chí phí ngút ngàn. Các đơn vị Mỹ thường mở các cuộc hành quân sáng
đi chiều về có snack bar vui chơi nhậu
nhẹt... đổ quân bằng trực thăng và về doanh trại cũng bằng trực thăng, Trong
khi đó quân du kích chỉ biết sử dụng đôi chân làm phương tiện di quân, ăn uống
thiếu thốn kham khổ, trong lúc quân Mỹ được tiếp tế đầy đủ. Khi đi hành quân
xa, ở lại căn cứ hay làm cố vấn cho các đơn vị QLVNCH cấp tiểu, trung đoàn, hàng
tuần có máy bay trực thăng "PX" chở hàng hóa thức ăn và cả ruợu cho các
cố vấn Mỹ dùng, dù ở cấp tiểu đoàn hay
trung đoàn có chừng 2 đến 4 người. Đánh
giặc như thế quá tốn kém, làm sao mà chịu đựng được gian khổ lâu dài như quân lực
VNCH, chưa so sánh với CSBV, sinh Bắc tử Nam.. Như vậy, người Mỹ đã tính toán
sai lầm từ căn bản, tưởng dủng sự tối ưu về vũ khí, máy bay, tàu chiến hiện đại đè bẹp dễ dàng quân
CSBV và sau này ở chiến trường Afghanistan cũng thất bại y chang như vậy.
Đánh giặc kiểu Mỹ,
nhà giàu, sợ gian khổ và sợ chết thì Mỹ đánh đâu sẽ thua đó như ở Việt Nam - Afghanistan
hay bất cứ nơi nào dám "chấp nhận thương đau" , không sợ chết, không
sợ gian khổ, kiên nhẫn, dẽo dai chịu đựng
cuộc chiến lâu dài đến 5, 10 hay 20 năm như chiến trường Afghanistan thì Mỹ kể
như chịu thua, bỏ của chạy lầy người là cái chắc.
Kết Luận.
Để có cái nhìn và so sánh chính xác, quân Mỹ tham chiến ở Việt
Nam, cao điểm từ năm 1965 đến năm 1969, trong vòng 4 năm còn các năm khác, quân Mỹ không ồ ạt tham chiến.
Tại khắp các mặt trận Mỹ dùng tổng lực sức mạnh phi pháo, dội bom xuống cả miền
Bắc mà CSBV không thua mà Mỷ sau này lại thua mới đáng buồn. Nếu QLVNCH có đủ khí
tài, vũ khi tối tân, phi cơ tối tân, nhiều trực thăng đa dụng trong hành quân,
chiếm ưu thế hỏa lực có phi pháo, thiết giáp, tàu chiến yễm trợ nữa, CSBV có thể phải đầu hàng,
buông súng hay phải khép mình sống chung hòa bình với VNCH.
Sau 4 năm với tổng lực sức chiến đấu tối ưu (1965 - 1969) của
quân Mỹ ở VN và 4 năm kế tiếp cường độ chiến đấu giảm vì quân Mỹ thu hẹp lại sự
chiến đấu, rút quân từ từ và các năm sau cùng (1970 - 1975)., Mỹ hoàn toàn phủi
tay đối với chiến tranh Việt Nam
Tổng số chiến
phí cho chiến tranh Việt Nam về quân sự 111 tỷ, các chi tiêu khác (kinh tế, xã
hội, chính trị, giáo dục...) 28,5 tỷ USD và các chi phí khác... Về nhân mạng có
58,420 chiến sĩ Mỹ hy sinh, 1,591 tù binh Mỹ được CSBV thả ra - về chiến binh Mỹ
mất tích: 1,350 trong số này có 1,200 chiến binh chết mất xác. Chưa kể quân đồng
minh Đại Hàn - Thái Lan - Phi Luật Tân - Úc - Tân Tây Lan, và QLVNCH tử trận gấp 4 - 5 lần hay hơn đối với
quân Mỹ. Thường dân cả hai miền Nam Bắc và bộ đội CSBV chết trận gấp 3 - 5 lần
đối với quân lính VNCH. Tổng số người chết trong chiến tranh Việt Nam (+ Lào +
Cambốt) trên 2 triệu nhân mạng, chưa kể có trên 7 triệu người bị thương (kể cả
quân lính). Chiến phí thời đó, cách đây hơn nửa thế kỷ, nay tương đương 1 ngàn
tỷ USD.
Chiến phí tại
Afghanistan ngốn trên 2,2 ngàn tỷ USD, quân Mỹ, lúc cao điểm có trên dưới 120
ngàn. Trong 20 năm chiến trận, quân Mỹ chết có 2,461 chiến sĩ (so với gần 60 ngàn
quân Mỹ chết ở chiến trường VN trong 8 năm). Quân Mỹ kéo dài cuộc chiến đến 20
năm ở Afghanistan để mong thực hiện thành công chính sách be bờ ngăn chặn chống
lại quân khủng bố Hồi Giáo quá khích cực đoan ISIS - Al Qeada - Taliban đang trên
đà bành trướng phát triển trên toàn cầu. Nhưng, kế sách đó của Mỹ vẫn không thành
công - thất bại não nề..
Người Mỹ hy sinh
tại chiến trường Afghanistan, vì có gần 3 ngàn người dân Mỹ vô tội bị chết tức
tửi ngày 11 tháng 9 năm 2001 tại Nữu Ước, Hoa Thịnh Đốn và Pennsylvania. Quân
khủng bố quốc tế dưới sự lãnh đạo, chỉ huy của tên trùm khủng bố Osama Bin
Laden - cướp được máy bay dân sự chở khách đâm vào tòa tháp đôi ở New York, ở lầu
năm gốc (Bộ Quốc Phòng Mỹ) và ngoài đồng ruộng ở Pennsylvania. Tên đầu sỏ Bin
Laden, dưới thời Tổng Thống Obama, lực lượng Seals của Hoa Kỳ cũng đã hạ sát được
tên tội đồ của dân Mỹ Osama Bin Laden trên lãnh thổ của Pakistan.
Mỹ thấy sa lầy,
không thể thắng được chiến tranh Afghanistan với đám quân đánh tự sát, coi mạng
người rẻ hơn con vật, nên quân Mỹ bỏ của chạy lấy người, kết thúc chiến tranh
Afghanistan sau 20 năm qua bốn đời Tổng Thống Mỹ: George W. Bush - Obama- Trump
và Joe Biden - từ 15.8.2021.
Chiến tranh Việt
Nam kết thúc được do các cuộc mật đàm (như Afghanistan) từ trước năm 1970, giữa nhà du thuyêt Mỹ làm con thoi - Henry
Kissinger đặt quyền lợi nước Mỹ trên hết, đi đêm với Trung cộng và CSBV móc nối,
thỏa hiệp, một hình thức Mỹ bán đứng chánh thể VNCH.
Tuy nhiên, sau
khi VNCH hoàn toàn sụp đổ, với chính sách nhân đạo cao đẹp, Mỹ cũng ra tay cúu
giúp người Việt (kể cả Lào & Cambốt) vượt biên vượt biển tỵ nạn CS, sang định
cư ở Hoa Kỳ. Đến thời Tổng Thống Ronald Reagan lại có thêm chương trình HO, Mỹ dang
tay nhận những cựu tù chính trị VNCH qua chương trình HO (hạn chế không được đi
Mỹ, nếu ở tù dưới 3 năm - hay được nhận vào Mỹ, ở tù trên 1 năm có thêm điều kiện
có du học Mỹ).
Đó có thể vừa thực
thi chính sách nhân đạo ưu việt của Mỹ vừa là hình thức lấy lại uy tín siêu cường
quốc trên thế giới và chuộc lại lỗi lầm bán đứng đồng minh VNCH quá tàn nhẫn đau
thương từ ngày quốc hận 30.4.1975? @
Đăng nhận xét