TRANG THƠ ĐẶC BIỆT CHỦ ĐỀ SẦU THU ĐẠI DỊCH, QUÝ THI SĨ THỜI DANH GÓP MẶT
*TRANG THƠ ĐẶC BIỆT CHỦ ĐỀ: SẦU THU ĐẠI DỊCH, QUÝ THI SĨ THỜI DANH góp mặt:
*LÊ MAI-THANH THANH-ĐỖ CÔNG LUẬN-BỬU TRUYỀN
*LÂM HOÀI VŨ-DƯ THỊ DIỄM BUỒN-NGỌC QUYÊN-TRẦN VĂN GIANG
*Á NGHI-THA NHÂN-HỒ CÔNG TÂM-TRẦN VĂN LƯƠNG
*ĐẶNG QUANG CHÍNH-ĐƯỜNG SƠN-NGÔ MINH HẰNG
*NGUYỄN T. THANH DƯƠNG-DUY HÂN-THIÊN KIM-TIỂU BÌNH
*BÙI PHẠM THÀNH-TRẦM VÂN-NGƯ SĨ-SA CHI LỆ
*MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH-HÀ THU THỦY-HUỲNH MAI HOA
*HUYỀN NGÔN XANH
Không ai tìm lại được làn hương qua mũi mình
Không ai giữ lại được thời gian trong bàn tay
Chớ để thực tại mầu nhiệm trôi qua
Như hạt nước trong dòng suối
Bông phù dung có héo sớm vì thái dương
Dây đàn có đứt sớm vì âm thanh của mình
Đều là những hiện hữu đáng nuối tiếc
Có công quả nào lại thiếu
sự hy sinh
KINH NGỌC
Chúng sinh như sương tụ
Chúng sinh như mây tan
Mười cõi bóng mây nổi
Bồ tát trụ tâm ta.
Như trăng tụ sương ngọc.
Như tĩnh lự mặt trời,
Mạch sống mười cõi nước.
Phiến hoa mai chẳng nở
Cửa động khép xuân thu
Dùng tâm thân huyễn vọng
Nhìn vạn pháp mây trôi
Thấy chăng như lai tướng?
Chỉ thấy nước trăng trôi.
PTT
***
THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO
Trung Thu Thơ Trần Quốc Bảo
Trung Thu
Thu về sương khói lâng lâng,
Hương Thu man mác, bâng khuâng đất trời.
Vầng trăng tròn đep tuyệt vời!
Không gian chìm mộng, chơi vơi mơ hồ.
Mượt mà mây giải lụa tơ,
Ngân hà dát ngọc, tỏ mờ ánh sao.
Gió ve vuốt ngọn trúc đào,
Tình Thu xao động, dạt dào ý thơ.
Gót son dừng lại ngẩn ngơ,
Đâu đây tiếng nhạc thẫn thờ buông lơi…
Rừng thu vàng một phương trời!
Trung Thu xao xuyến tình người yêu Thu.
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa
chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~
Thân kính chúc Quí Thân Hữu và Gia đình, đón hưởng
Trung-Thu Tân-Sửu an bình, hạnh phúc, trọn niềm vui
TQB
***
Chờ Mong Thu Thơ Trần Quốc Bảo
Chờ Mong
Thu
Nắng nghiêng suối tóc mơ màng,
Gió đong đưa chiếc lá vàng nhẹ rơi,
Báo tin Thu sắp đến rồi! (*)
Ái ân tư lự vành môi trinh tuyền.
Rừng Thu hoang tịch sơ nguyên.
Nai vàng ngơ ngác, dáng Tiên mơ hồ,
Tình Thu bát ngát như Thơ,
Có người khắc khoải mong chờ đợi Thu!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
(*) Một chiếc lá rơi theo gió, báo tin Thu
Nhất diệp tùy phong hốt báo thu : 一 葉 隨 風 忽 報 秋
Thơ Dương Liễu Chi 楊柳枝 của
Liễu Thị 柳
氏
Bài Thơ Trên
Cát Thơ Trần Quốc Bảo
Bài Thơ Trên Cát
Trải hồn thơ trên cát,
Con nước dềnh lên sẽ
cuốn trôi đi…
Là ký thác vào trùng
dương bát ngát,
Nợ tang bồng hồ thỉ
nam nhi.
Góc biển chân trời
gót mòn phiêu dạt,
Mộng lớn mai chiều
thoáng đã vô vi.
Xưa Hạng Võ thế cùng
vận mạt,
Trừng mắt nhìn giặc
cướp biên thùy!
Đặng Dung mài gươm trên nỗi buồn bi đát,
Bạc mái đầu khi Tổ
Quốc lâm nguy!
Cũng một ưu phiền, một
trái tim tan nát!
Thuở trước bây giờ
nào có khác chi!
Gửi tâm sự vào vần
thơ điệu hát,
Hoài cung tơ vẫn bặt
dáng Chung Kỳ!
Thì nghêu ngao với
trăng thanh gió mát,
Nhất trạo giang sơn
tận địa duy! (*)
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
(*) Nhất trạo giang sơn tận địa duy 一 棹 江 山 盡 地 惟
Trong câu : Bán kiên cung kiếm bằng thiên
túng,
Nhất trạo giang sơn tận địa duy (Thơ: Hoàng
Sào 黃
巢)
= Nửa vai cung kiếm trời cho đó, -
Khắp nẻo non sông
một mái chèo
(Trần Quốc Thái dịch)
BỤI ĐỜI
Thơ Trần Quốc Bảo
BỤI ĐỜI
Trần gian là chốn bụi đời,
Đường đời xuôi ngược,
có người có ta.
Người từ bụi đất mà
ra,
Xác thân ta thực, chẳng
qua bụi đời!
Chốn này, cõi tạm mà thôi
Có lưu luyến mấy, nữa
rồi cũng tan!
Con người góp mặt trần
gian,
Như “Hoa”, sớm nở tối
tàn rất mau!
Tuổi già, tuổi trẻ,
giống nhau.
Vù qua, thoáng tựa
vó câu cửa ngoài! (*)
Thân từ bụi cát, … một
mai
Trở về cát bụi, nào
ai khác gì!
Công hầu khanh tướng mà chi?
Tiền tài phú quí,
chung qui bụi đời!
Sống thời “Tích Đức”,
người ơi!
Yêu đời, xin giữ
“Hoa Đời” ngát hương!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
(*) Lấy ý từ câu “Nhân sinh như bạch câu quá khích” = Đời người thoáng qua, nhanh như bóng ngựa trắng vút qua khe cửa
NGĂN TỦ CŨ
Ngăn tủ cũ
mười năm về sắp lại
xương lá bồ-đề nhuộm tím rơi ra
sách vở ướp
tháng năm dài, tuổi dại
sống một thời thơ mộng
bướm hoa xa
những lưu-bút ngày xanh đầy bụi phủ
lật từng trang chữ chứa-chan xưa
bâng-khuâng điểm
bạn còn, bạn mất
có người xa vắng...
đã về chưa?
nghe như vẳng tiếng cười vang đâu đó
áo trắng tung-tăng từng buổi tựu trường
góc quán nhỏ ly chè xanh tuổi nhỏ
chéo áo dài ai buộc dính... yêu thương
ôi kỷ-niệm
mang-mang đầy nỗi nhớ
chất-ngất lòng
ngăn tủ của ta ơi!
mười năm nữa
và sau mười năm nữa
tóc bạc đầu
thương nhớ mãi khôn nguôi...
LÊ MAI
THE OLD SHELF
The old shelf
After ten years I came back to rearrange.
From the books and notebooks range
Fell out the veins of violet-dyed fig tree leaves:
The sight of which more and more aggrieves
Reminding me of my dear green years
With now so long-ago those cheers...
The dusty autograph books each showing
Each page with friendship overflowing
As I turned over, I reviewed each classmate:
Who were still alive, who had already found fate,
Who succeeded in fleeing as yearned,
And who however returned...
In my mind revived the white dresses of fays
And their laughters like on back-to-school days,
The small kiosk with the glasses of juice,
The rear laps sneakily knotted love to introduce...
Oh memories of youth! Thence
Nostalgia immense
In my self!
Oh my old shelf!
Ten more years, ah!
And after ten more years - who could debar?
When has grown white my hair
To-pine-for and to-miss shall I for ever bear...
Translation
by THANH-THANH
CÂY MÙA THU VỚI NGƯỜI
Cây đã sống qua mùa đông rét mướt
Hứng tuyết sương nuôi cành mới đâm chồi
Trong âm thầm nắn nót nụ hoa tươi
chờ dâng hiến cho đời bao sắc thắm
Cây đã sống qua muà xuân êm ấm
Ðón nắng hồng tô màu lá thêm xanh
Ðón gió đưa nhè nhẹ lá ru cành
Cành với lá nâng niu chùm hoa nở
Cây đã sống qua muà hè nắng đổ
Chở hạ vàng trên thân nám da khô
Vẫn hoài mong cho trái chín ai chờ
Trái ngọt mát dù thân cây cằn cỗi
Cây đã sống qua mấy muà thay đổi
Xuân có vui và Ðông có lạnh lùng
Giữa hạ nồng cây có khát hay không?
Khi đã vắt cho đời bao giọt nước
Cây có mỏi, nên khi hè vừa bước
Thu vội về để nhận lá vàng rơi
Thu ru cây ngủ giấc chết bên đời
Tìm nhựa sống mong ngày hồi sinh mới
Người nhìn cây có bao giờ tự hỏi
Cây với người ai gian khổ hơn ai?
Lá trên cây còn có những lần thay
Người trọn kiếp được mấy lần ngơi nghỉ
Nếu người được muà thu ru giấc ngủ
Rũ nhọc nhằn năm tháng bám trên vai
Người sẽ đi không ngại quãng đường dài
Ðể làm lại những gì còn đổ vỡ.
HUỲNH MAI HOA
AUTUMN TREES AND HUMANS
Trees have passed through the cold winter,
To nourish budding branches, receiving mist and snow.
In silence they create fresh flowers
To offer life so many beautiful colors to glow.
Trees have experienced the warm spring,
Welcoming rosy sunlight greener leaves to render,
Hosting the wind to softly lull the boughs
As twigs and blades cosset the blooms’ splendor.
Trees have subsisted through the sand season,
Bearing summer on trunks tanned and barks dry,
Still waiting for ripe fruits so long longed for,
The fresh sweet produce, being stunted to defy.
Trees have survived so many changing periods,
Feeling merry in spring and numbed in cold.
Do trees suffer thirst in sultry summer
After dripping for life so many drops of water gold?
Do trees sense fatigue so when summer just left
Autumn hurries back to accept falling yellow leaves?
Autumn lulls trees to a deadly sleep on the sidelines,
Awaited resuscitation, to seek for sap that achieves.
Have humans, looking at trees, ever wondered:
Trees or humans are to endure more displeasure?
Leaves on trees can be changed many times;
How many times may humans all life rest at leisure?
If humans were lulled by autumn to sleep
To cast off their shoulders what has been downbeat,
They would advance up in spite of long distances
To perfect everything that is still incomplete.
Translation by THANH-THANH
THI SĨ TRẦN CÔNG LÃO MÃ SƠN
SÀI GÒN NỖI NHỚ
Tôi nhớ quá Sài Gòn
Năm Tháng củ Nhớ từng con đường,
ngỏ hẽm , cây cầu. Nhớ Tân Định , Đa
Kao, Phú Lâm , quận Sáu. Cửa ngỏ Đô Thành về miền Sông Hậu. Nhớ Bến Bạch Đằng những chiều tắt nắngNơi hẹn hò của nữ tú,
nam thanhGần cầu Khánh Hội,
Nhà Hàng Mỹ CảnhBập bềnh trên sóng nước
Sài Gòn. Nhớ nhà tôi , 87, Đường
Tự ĐứcXóm Đa Kao, Đô Thành Quận
NhứtTổ ấm gia đình hồi thuở
thanh bìnhBị bọn cướp cờ đỏ
sao vàng cưỡng chiếm. Thủ Đô Sài Gòn trùng
trùng nỗi nhớ.Nhiều đêm thấy Sà iGòn
trong giấc mơTháng Năm dài Ta mòn mõi mong chờThăm viếng Sài Gòn thân
yêu lần cuốiTrước ngày Ta trở về cùng
cát bụi. Hoa Đô 2021, Trần
Công/Lão Mã Sơn
**
PHỤ NỮ MIỀN
NAM THỜI KhÓI LỬA
Phụ Nữ Miền Nam trong thời khói lửa
Đáng được vinh danh “Tiết
Hạnh Khả Phong"
Chăm sóc Mẹ già, con dại thay chồng
Để chinh phu yên lòng lo chống giặc.
Đêm cô đơn, nhớ chồng rơi nước mắt
Nhìn đám con thơ, ruột thắc gan bào
Lo lắng cho chồng, khi nghe tiếng pháo
Cầu xin Phật Trời che chở chinh phu.
Kẻ đón chồng về chân cụt, mắt mù
Người đổ lệ, nhận xác chồng tử trận
Vợ tù cải tạo vô cùng lận đận
Thăm nuôi chồng ngàn dậm xa xôi.
Hoằng đôi vai gánh vát cuộc đổi đời
Cùng con trẻ đi vùng kinh tế mới
Trồng sắn, trồng khoai, mẹ đào, con xới
Thiếu áo cơm, đời chẳng thấy tương lai.
Phải cùng con vượt biên ra hải ngoại
Biết bao người nạn nhân quân cướp Thái
Chết trên biển Đông bỏ lại con thơ
Lạc lõng
quê người, bọn trẻ bơ vơ .
Phụ Nữ Miền Nam Trong Thời Khói Lửa
Góp công lao với đất nước non sông
Dù không cầm súng chống giăc như chồng
Vợ chiến binh, tổ quốc vẫn ghi công. Trần Công / Lão Mã Sơn
THU VỀ TRÊN HOA ĐÔ
Hăm hai Tháng Chín,
ngày đầu THU
Mưa bụi bay ,trời đất âm
u
Thủ phủ Hoa Đô buồn ãm đạm
Một Vùng Đông Bắc cảnh
mịt mù
Nghiên cạn mưc, bút rơi
đâu mất
Thi nhân uể oải đón chào
THU.
Khách tha hương băn
khoăn tự hỏi:
Có tâm sự gì, buồn quá
vậy THU?
Hoa Đô, 22-9-2021
Trần
Công/Lão M4 Sơn.
***
*THI SĨ LÂM HOÀI VŨ KÍNH CÁO PHÓ
VẦN THƠ TƯỞNG NIỆM - LÂM HOÀI VŨ - HOÀNG DŨNG
Nhận được tin buồn
vô cùng đau đớn ,một người bạn đã làm việc bên nhau tại BCHKT&TV/KQ đã
mất vì bị đột quỵ . Nguyện cầu hương linh bạn Lê Tử Lập sớm siêu thăng về miền
Cực Lạc .
Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo
Sư A Di Đà Phật .
*VẦN THƠ TƯỞNG NIỆM
Khóc bạn Lê Tử Lập K469KQ
Bạn đã nằm yên nơi suối vàng .
Sương mù giăng trắng
khắp không gian .
Khói hương nghi
ngút mờ di ảnh .
Kỷ niệm dâng đầy
nát ruột gan .
Mây cuốn bềnh bồng
đời viễn xứ .
Gió lùa ray rứt
cõi tâm can .
Vần thơ tưởng niệm
bao niềm nhớ .
Giấc mộng tương
phùng bỗng vỡ tan …
Nguyễn Thành Hưng
K569KQ
Sept 24 , 2021
*
Kính Họa:
Câu Thơ Tiếc Nhớ
Còn đâu một thuở tháng ngày vàng
Chinh chiến nào ai ngại khổ gian
Sương gió chung tay cùng đọ sức
Chiến trường góp mặt với thi gan
Xông pha lửa đạn, bao lần cản
Bay lượn trời mây, mấy dịp can
Giờ bạn nằm yên nơi đất lạnh
Câu thơ tiếc nhớ chẳng hề tan ...!
Hoàng Dũng
Sept 24, 2021
*THI SĨ Ỗ CÔNG LUẬN
***
*THI SĨ BỬU TRUYỀN & NHƯỢC THU
GÓC NGHIÊNG KHÔNG HẸN
Em chờ từ cõi trăm năm hẹn
Khăn áo màu trăng úa giống trăng
Xuôi ngược giữa dòng trôi ngược dốc
Màu yêu màu nhớ sánh đâu bằng
Anh về từ góc nghiêng không hẹn
Ánh mắt nhìn nhau thoáng sững sờ
Tóc rối vì sao em biếng chải
Để từng cuộn rối rớt trong thơ ?
Điều chia ly đó xưa từng đến
Chẳng ước đâu em chuyện vá trời
Chỉ ước bàn tay em bé bỏng
Nắm truyền hơi thở của nhau thôi
Ngày rơi chiều xuống bao niềm nhớ
Như nắng như mưa rát cuộc trần
Như những dòng sông buồn lạc bến
Đôi bờ em có thấy bâng khuâng ?
Thì thôi nếu có nghiêng sầu cũ
Ngan ngát hồn anh cuối vực này
Em hãy, cho dù như suối cạn
Chảy vào sa mạc thiếu mưa bay
Nhược Thu
www.bentrang-nhuocthu.com
www.trangthonhuccthu.blogspot.com
(Họa)
Bửu Truyền
Mắt
nhìn âu yếm trao lời hẹn
Mây
nhuộm tóc mây nghẹn bóng trăng
Tình
tỏa hoa tình thơm đỉnh dốc
Nhụy bay hương nhụy ngát đồng bằng.
Ngày
nao mình gặp góc không hẹn
Đèn
nhắm mắt, trăng thẹn sững sờ
Năm
ngón tay anh như lược chải
Tóc
huyền buông cuộn chảy nguồn thơ!
Nhân
duyên khởi, mộng về mơ đến
Thành
bại tại ta, không tại trời
Tình
mới chớm tăng thêm nóng bỏng
Nghĩa
đang nồng, giốc nặng thêm thôi!
Mưa
ngâu tháng Bảy đong niềm nhớ
Tuyết
lạnh chiều đông ngấn lệ trần
Ai
biết đục trong, chưa đổ bến
Biết yêu nhau rồi,bi ết bâng khuâng!
Tình
nào đẹp cho bằng tình cũ
Quên
được sao, trọn đủ kiếp này!
Chén
rượu đào mèm say, uống cạn
Góc
nghiêng trời, ngửa mặt, mưa bay!
Bửu Truyền
***
*NỮ SĨ NGỌC QUYÊN
****NỮ SĨ DƯ THỊ DIỄM BUỒN
CÒN NHỚ KHÔNG EM
Em còn nhớ không em?
Mang giấy màu vào lớp
Nhờ anh xếp lồng đèn...
Em chờ anh đầu ngỏ
Gió thu thoáng qua rèm
Em thẹn thùng mắc cỡ...
Chúng mình dâng cộ đèn...
Trăng Trung thu thật đẹp
Ánh trăng thật dịu hiền
Làm hồn anh xao xuyến
Không bằng đôi mắt em!
Nhạc thu hòa cùng gió
Thánh thoát trong tiếng mưa
Em chờ anh cuối phố
Nơi hẹn hò năm xưa
Bâng khuâng mây thu bay
Nắng thoi thóp ươm lối
Thẩn thờ gió heo may
Tay xoay xoay chiếc nón
Má em hồng hay hay
Như nụ hồng mới chớm
Anh thấy lòng mình say
Đêm nào ghe rời bến
Anh từ tạ xuôi dòng
Dỡ dang lời ước hẹn...
Tình thu ôi... mênh mông!
Giọt mưa rơi tí tách
Hồi tưởng thu quê nhà...
Thời chúng mình cắp sách
Giờ ngàn trùng... cách xa!
Thu qua rồi thu tới...
Xin thôi hãy quên tôi
Vì yêu nên vẫn đợi
Tội em lắm em ơi...
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Email: dtdbuon@hotmail.com
TÔI MUỐN QUÊN
DTDB
Chăn giường ươm
giấc ngủ nồng say
Ra-dio rỉ rả ru
lời, nhạc...
Đưa người vào
mộng đẹp tương lai
Bỗng dưng cơn sóng
dậy đất bằng
Ác dịch từ đâu
giáng xuống trần
Giết hại bao
người trên thế giới
Không kể quan
quyền hay thứ dân
Hởi nước Việt
Nam cố hương tôi
Thấy người bị dịch
vỗ tay cười
Bô hô cái miệng
“...Khi dịch tới
Đảng ta sẽ đập
chúng tơi bời...”
Đảng ơi, dịch đã
đến rồi kia...
Chẳng kể sáng, chiều,
hay đêm khuya
Bệnh nằm la liệt...
thây chồng chất
Ai khóc hộ ai...
sớm chia lìa!
Trốn dịch bao người
trở lại quê
Đảng đuổi không
cho dân trở về
Phòng thiêu, nhà
xác đầy thi thể
Ngủ đường, ngủ
chợ... quá thảm thê!
Cấm chợ ngăn
sông sống cách ly
Không tiền,
không thuốc, bịnh... ăn gì?
Không nhà, không
xe chạy lánh dịch
Màn trời chiếu đất... chẳng còn chi
Bây giờ cùng túng
ngữa tay xin
Lòng nhân thế
giới cứu dân tình
Thuốc chủng cho
dân, đem đi bán
Kẻ ấm phì da, kẻ
linh đinh...
Bạn bảo tôi: “...Hãy
quên chuyện xưa
Quên cảnh đớn
đau giặc cày bừa
Quên ngày Tàu
cộng tràn vào chiếm
Rùng rợn ầm đùng
đạn pháo mưa...”
Tôi cũng muốn quên
những thê lương
Khóc cha chết
trận ở sa trường
Khóc anh bức tử
trong cải tạo
Gia đình tan tác...
ôi bi thương!
Từ dạo ra đi chẳng
trở về
Đôi khi buồn nhớ
chốn sơn khê
Giặc đã gây bao
nhiêu tang tóc
Còn kẻ sắc son, vẹn
câu thề...
Hắt hiu, xao xác
buồn mênh mang
Cố hương cẩm tú nước
Việt Nam
Những hồi ức đẹp...
còn bên đó
Tôi muốn quên,
nhưng vẫn nhớ thêm...”
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
*NỮ SĨ NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG
HOA HỒNG CÓ GAI.
Bàng hoàng khi anh vừa trao tay,
Đóa hoa Hồng em đã buông lơi,
Phút giây ngắn ngủi lãng mạn ấy,
Chắc chỉ có một lần trong đời.
Những ngón tay em chợt thấy đau,
Hoa Hồng có gai chạm qua mau,
Đóa hoa tỏ tình rơi xuống đất,
Lời yêu chưa nói đã nghẹn ngào.
Anh làm ngón tay em bị thương,
Ngón tay rướm máu tình tai ương,
Đóa hoa Hồng em không kịp giữ,
Tính của anh cho cũng hoang đường.
Anh làm cho đóa hoa Hồng buồn,
Làm cho người nhận hoa ngỡ ngàng,
Tại anh trao hoa không đúng lúc,
Hay tại em chưa mở tấm lòng
Em không nhặt đóa hoa Hồng lên,
Nhưng em hiểu anh đã yêu em,
Nhìn nhau, gần nhau chưa là một,
Anh và em xin đừng xa thêm .
Ngón tay rướm máu, máu sẽ khô,
Chỉ sợ trái tim em dại khờ,
Vẫn đập hoài nhịp tim thương nhớ,
Vẫn tưởng thật khi tình là mơ.
Cám ơn đóa hoa Hồng có gai,
Đã làm nên vết thương trong đời,
Dù anh không còn yêu em nữa,
Em vẫn yêu hoa, yêu một người..
Nguyễn Thị Thanh Dương.
***
***
*NỮ SĨ Á NGHI
***
THA NHÂN
*THU CẢM
Thu khóc Việt Nam lệ đẫm mưa
Thu than Tổ Quốc gió giông lùa
Thu sầu thái thú Giang Sơn hiến
Thu hận tà quyền Đất Nước đưa
Thu tủi phận người con đỏ cũ
Thu buồn thân ngựa dân đen xưa
Thu thương Dân Tộc vòng oan nghiệt
Thu oán Trời già chẳng giải bùa!!
Camthành, Aug 26 2018
Tha Nhân
***
THU CẢM
Họa
Cảm vì thu đến lại dầm mưa
Cảm lúc dạo chơi bị gío lùa
Cảm ngắm trăng vàng treo lủng lẳng
Càm nhìn lá uá xoáy đong đưa
Cảm thương con đó-tim bầm dạp
Cảm nhớ mẹ kia-mái ấm xưa
Cảm xót quê mình nhiều trắc ẩn
Cảm sao giải được nỗi oan…bùa.
Thái Huy 8/9/21
***
LÂM HOÀI VŨ
THU
DẠ KHÚC
Lâu lắm trên môi
vắng nụ cười .
Từ ngày cánh
én lạc muôn nơi .
Thu tàn mấy độ
mờ sương phủ .
Đông đến bao
lần ngập tuyết rơi .
Cố quốc chập
chờn như ảo ảnh .
Xứ người trôi
nổi tợ mây trời .
Tâm tư chất
ngất bên bờ tịch .
Bóng nguyệt soi
lòng nỗi nhớ ơi !!!
***
CÒN CHỜ GÌ NỮA
Còn chờ gì nữa hỡi
người ơi !
Địa lợi , thiên ,
nhân đã thuận rồi .
Nô Hán nay thành
tư bản đỏ .
Giang sơn tràn ngập
lũ tanh hôi .
Dân lành thống khổ
âm thầm hận .
Tầu cộng huênh
hoang khoái trá cười .
Cả nước tang
thương trong tủi nhục .
Còn chờ gì nữa hỡi
người ơi ! ( * )
Lâm Hoài Vũ
Sept 22 ,2021
( * ) NGƯỜI VIỆT
'DẬY SÓNG' VỚI TÂM THƯ CỦA NGƯỜI NHẬT GỬI VIỆT NAM
https://www.facebook.com/photo/?fbid=1279679439151620&set=a.128285820957660
ĐẤT
NƯỚC HIỆN ĐẠI
Thấy buồn khốn khổ cho dân tôi .
“Trí tuệ đỉnh
cao” thật tuyệt vời !
Ba gác lanh quanh
rao xét nghiệm .
Nhân viên hổn hển
phải xì hơi .
Bao người chờ đợi
ngòai đường vắng .
Ngàn tỉ cài đầy
trong túi hôi .
Trọng lú khoe
khoang : “ Thời hiện đại .
Nước nhà tiến bộ
quá đi thôi !!! ” .
Sept 20 , 2021
***
BA CHÙM THƠ CHA MẸ
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
I- Về CHA
Bàn Tay Cha
Bàn tay,
sự nghiệp làm ra
Trồng cây phúc đức,
ươm hoa nghĩa tình
Xây nhà,
lợp mái an sinh
Cháu con hiền hiếu,
phú vinh bốn bề
Thiếu Cha
Mất cha
tắt ngọn nến thờ
Bài văn thiếu lực,
câu thơ loạn vần
Mẹ, con
mây nổi đường trần
Bóng dài côi cút,
dấu chân lạc đề!
Gánh Mẹ, Con
Thương cha
vai nắng vai mưa
Đạp gai, dẫm bụi,
được thua cõi hồng
Gánh mẹ, con,
gánh tang bồng
Trăm năm thân thế
có, không chẳng nề!
Trí Tâm
Trí cày
thửa ruộng nhân sinh
Tâm gieo lúa mạ,
câu kinh nhiều đời
Gương cha
tài đức rạng ngời
Non cao vằng vặc,
trăng trời lung linh.
Chẻ Núi
Bút cùn,
chữ nghĩa hư mòn
Tình cha mực cạn,
non còn đứng trơ
Học ăn nói,
học i tờ
Muốn lên chẻ núi,
đề thơ đáp đền!
Đòn Chữ
Tình cha,
tay thước tay roi
Vạch ra ly tấc,
đứng ngồi, thấp cao
Học tùng trúc,
học trăng sao
Cầm cây bút thẳng,
nghiêng chao,
lãnh đòn!
Noi Hiền
Chong đèn
vò võ canh thâu
Văn thơ, giáo án,
chữ câu kiếm tiền
Cha nuôi con
giữa chợ triền
Chải bươn, lách bút,
noi hiền, giữ nhân!
Bắc Cầu
Con chim
làm tổ cành đa
Phật ngồi tát cạn
ái hà dòng sâu
Đường đời
cha bắc nên cầu
Cho con xuôi ngược
xe tàu công danh!
Nghẹn Lời
Dòng sâu
chèo chống một mình
Lướt ghềnh vượt thác,
phù sinh nhọc nhằn
Mặt trời
nắng ấm tháng năm
Tình cha vô lượng,
nói năng nghẹn lời!
Trán Cha
Thẳng ngay,
quy củ mực đen
Lối xưa đạo lý,
ngọn đèn sử kinh
Thương ôi,
điên đảo thế tình!
Trán cha
xếp nếp bất bình,
dạy con!
Nếp Nề
Có cha,
rào giậu nương sau
Cài then cổng trước,
bò trâu ấm chuồng
Bí bầu,
rau cải xanh luôn
Nếp nề đâu đó,
vui buồn tựa nhau.
II- Về MẸ
Nguồn Sâu
Tay gầy
kéo sợi tơ xanh
Dệt nên mộng ước,
danh thành đời con
Mai dù
đá tảng phai mòn
Núi còn mây trắng,
mẹ còn nguồn sâu!
Nụ Ngọc
Thương ôi,
tóc mẹ còn xanh!
Hứng bao gió chướng,
nắng hanh, mưa dầm
Ngược xuôi,
cát bụi đường trần
Trái tim,
nụ ngọc
trong ngần tuyết mai.
Trẩy Vỏ
Lá vàng
cho lá non xanh
Cây già trẩy vỏ
cho cành tươi xuân
Mẹ già,
cho trẻ ươm mầm
Nuôi bao ước vọng
thanh tân với đời.
Mẹ Ơi!
Mẹ ơi!
Trăm núi nghìn đèo
Cách mây, ngăn khói
cheo neo phận người
Con chừ
bỏ mẹ đi rồi
Mái sương ai vẽ,
đất trời lạnh căm!
Trắng Chữ
Mẹ già,
tóc đã tuyết bông
Trang kinh trắng chữ,
mênh mông biển trời
Giọt sương,
cọng cỏ bên đồi
Qua đêm đẫm lệ,
rỉ lời khóc trăng.
Cái Cò
Cái cò
ăn cỏ cồn cò
Để niêu cá bống
mẹ kho cho mình
Bây chừ
bến bãi linh đinh
Thương cò, thương mẹ
bấy tình nước non.
Mất Và Còn
Đồi hoang,
nghé ọ bỏ đàn
Ngược xuôi tìm mẹ
băng tràn Đông Tây
Ai còn
bên mẹ tháng ngày
Bông hồng đỏ thắm
đầy tay đầy lòng.
Bóng Quê
Khói chiều
bảng lảng nương cau
Lửa rơm ai đốt,
tưởng đâu mẹ về
Sông dài
nằm nhớ sơn khê
Dòng xa muôn dặm,
bóng quê chẳng mờ.
Bàn Tay Mẹ
Bàn tay mẹ
nở hoa sen
Thơm từ bàn Phật,
thơm len cửa nhà
Thơm lây
ông táo vườn cà
Thơm đời con trẻ,
thơm ra ngõ phường.
Mù Phương
Đói lòng
ăn nửa trái sim
Uống vốc nước suối
đi tìm, mẹ ơi!
Vô tăm
cánh hạc lưng trời
Nhân gian sương khói,
bóng người mù phương.
Cơ Cực
Cá lang cang,
cơm liền kiềng
Nuôi con
vất vả
ruộng phèn đồng chua
Mẹ còn
đi sớm về trưa
Lấm lem, cơ cực
nắng mưa tháng ngày.
Gánh Nắng
Mưa sa
không thấm mái dày
Tuổi thơ có mẹ
nào hay nhọc nhằn
Mồ hôi
ướt đẫm khó khăn
Gánh sương, gánh nắng
tảo tần nuôi con.
Khó Ghi
Thằn lằn
chắt lưỡi đêm thâu
Rừng khuya cú rúc,
sương sầu rụng rơi
Nhớ thương
mẹ đã về trời
Nghĩ ân hiếu đạo,
vạn lời khó ghi.
Khói Mờ
Chim non
nhảy ổ chuyền cành
Lòng ai
cũng có
mái tranh quê nghèo
Hút xa
trăm núi nghìn đèo
Lắt liu bóng mẹ,
trôi theo khói mờ!
Cội Xưa
Ngược xuôi,
chim mẹ tìm mồi
Bầy con mỏ đỏ,
đứng ngồi xôn xao
Đủ lông cánh,
vút trời cao
Cội xưa, cành cũ
thuở nào lạnh hiu!
Hạnh hoa
Qua sông,
trăng viết bài thơ
Về non,
mẹ kết hai bờ hạnh hoa
Hạnh hoa
thơm ngát trần sa
Cho con, cho cháu
một nhà yên vui.
Lạnh
Mèo con
chớm lạnh xo ro
Tuổi thơ mất mẹ,
củi tro lửa tàn
Tháng ngày
giá rét mênh mang
Đời đông
chẳng có
bếp than sưởi lòng
Màu Mẹ
Trời còn
trăng sáng trên đầu
Đời còn
điên đảo
biển dâu đoạn trường
Thế gian
dù tía hay hường
Tấm lòng của mẹ,
yêu thương một màu!
Nhựa Hồng
Ngọt ngào,
cam mận khác nhau
Mỗi loài mỗi vị,
chẳng đâu so bì
Yêu thương,
tình mẹ khác gì
Ăn mưa, uống nắng,
tiếc chi nhựa hồng!
Phong Lan
Chút sương nước,
chút khí trời
Đóa hoa lòng mẹ
một đời sắc hương
Cái ngon,
cái tốt mẹ nhường
Cơm thừa, canh cặn,
tam thường làm vui!
Thiếu Mẹ
Đông xuân
gió lạnh hắt hiu
Vì ai,
quán sớm
chợ chiều bôn ba
Nghiệp nghề,
tróc vảy trầy da
Đêm hôm thiếu mẹ,
nghe cha thở dài!
III- Về MẸ CHA
Bóng Trăng
Nón cời,
áo vá quanh năm
Mẹ cha
lẫn với
bóng trăng quê nhà
Trở xoay
vại muối, chum cà
Nuôi con
tài trí
bằng ta bằng người.
Quặn lòng
Sớm khuya
chuông mõ đỏ đèn
Câu kinh tiếng kệ
đã quen nếp nhà
Đường trần,
thấy hạt móc sa
Bùi ngùi thương mẹ,
nhớ cha quặn lòng!
Ổi Lồng
Mềm ngon
như trái ổi lồng
Nhờ che nắng quái,
bao phong sâu rầy
Áo cơm
ăn học đủ đầy
Trăm đường sự nghiệp,
công dày mẹ cha!
Tâm Hiếu
Chắt chiu
rẫy ớt, vườn cà
Ruộng khoai, nương sắn
nuôi ta trưởng thành
Mẹ cha
khuất bóng non xanh
Chữ tâm, chữ hiếu
long lanh lệ trời.
Lão mai
Mái quê,
khói bếp nương chiều
Hai thân khuất núi,
nghiêng xiêu bóng dài
Tuyết đông
ngắm cội lão mai
Hoa sương lệ hạt
rơi hoài sân văn!
Phụng hiếu
Thông ngàn
vi vút non cao
Bài thơ phụ mẫu,
trăng sao đời này
Phật thương,
bi mẫn chỉ bày
Trái tim phụng hiếu,
phước xây đạo tràng.
Lửa
Đồi Tây
tiếng vạc kêu sương
Kiếm ăn lặn lội
đêm trường quản chi
Mẹ cha
đốm lửa vô nghì
Sưởi tàn đông,
sưởi vô vi một đời!
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
***
CẢM ƠN ĐỜI CÓ EM
Xa lắm rồi em những dập dìu,
Nơi đây cảnh vật ngó
buồn thiu.
Ánh trăng héo hắt
màu quan tái,
Cây lá tiêu điều
nhánh khẳng khiu.
Đối bóng đèn khuya
thêm ngán ngẩm,
Trở mình giấc ngủ
khó tâng tiu.
Cảm ơn đời có em
chia sẻ
Tâm sự vui buồn lúc
quạnh hiu.
HỒ CÔNG TÂM
NHÀN
ĐÀM
Hội bút tao đàn thơ hứng khởi,
Tri tình giao quảng giải sầu hiu.
19-8-2021
Nguyễn Huy Khôi
***
DANH HÀI QUYÊN GÓP
Thiện nguyện (!),
danh hài diễn xuất hay,
Hoài Linh quyên góp
đã bao ngày ?
Được mười bốn tỉ đồng
ngon xớt,
Có mấy mươi người nhận
tận tay ?!
Lẻo mép đớp tiền vô
tội vạ,
Ngậm tăm đút túi...
há tai bay ?!
Của phi nghĩa... giữ
sao cho chặt,
Đấm mõm bôi trơn mãn
kiếp này ?!!!
HỒ CÔNG TÂM
September 1st 2021
***
TIẾNG THƠ GÀO THÉT
Dẫu có nôm na cũng chẳng sao
Miễn là tất cả tập trung vào
Đề tài diễn tả... lời trong sáng,
Luận cứ đưa ra... ý dạt dào.
Hình thức nề hà chi tiểu tiết,
Nội dung chú trọng đặt tầm cao.
Thơ ơi thức dậy đem tâm huyết
Góp với quê hương tiếng thét gào
***
Rừng Thu
Hôm nay có gã buồn thiu,
Nằm khoèo trên xác lá chiều mà mơ…
Lòng này trót đã vương tơ,
Tàn canh nán lại ven bờ đợi nhau.
Bên kia sóng nước về đâu?
Sông đi bỏ lá rừng sầu đỏ hoe.
Vàng thu lạnh lẽo lặng nghe,
Rừng kia tấu khúc ê chề thiên thâu.
Nhổm lên mau đón người đâu hiện hình.
Nước ôi quá đỗi vô tình,
Cầu không bắc kịp xa mình với ta.
Ô hay nhỉ, chốn rừng ma,
Giam ta bằng lá sao mà cứ rơi?
Dưới tầng lá mục trời ơi!
Dế giun quen tiếng
... Người cười sao quên?
Tiểu Bình
Trong tiết Thu phân
Tròn Trăng
Mười sáu tròn trăng sáng ngập đường,
Rỡ ràng trên áo trắng tinh sương,
Vờn lên mái tóc thơm nhành cỏ,
Rộn rã lòng ươm mộng Nghê-Thường...
Lửa chớm hồng vội tan thành khói,
Mù sương dần khuất lối rong chơi,
U uẩn đêm dâng trào ủy mị,
Gió loạn lòng em rối bời bời.
Mạch thơ nhìn lại cũng hoàn không,
Vàng vọt trăng lu tình thêm tội,
Đêm lạnh trà tôi nguội mất rồi!
Tiểu Bình
Siêu Trăng Cảm Tác
*THI SĨ ĐẶNG QUANG CHÍNH
Thiện là tôi...?
Ô kia ... có phải là
"Tôi hiếp dâm mặt
trời
Sinh ra là mặt trăng
..."
Ấy đó là Công Thiện
...? (*)
Mười bốn giỏi sinh
ngữ
Ba bốn tiếng nước
ngoài
Dịch thuật thật là
giỏi
Dạy đại học trong,
ngoài
Viết sách hay ra sao
Triết gia người ta gọi
Ngông cuồng cũng một
tên ...!
Thiện không phải Nhất
Hạnh (**)
Tu giữa chừng bỏ
ngang
Hạnh kia có làng Thiền
Có một người ấp yêu
...!
Thiện không phải Bùi
Giáng (***)
Không giống như kẻ
phàm
Giáng hơn kẻ cuồng
ngông
Như điên giữa đời
thường ...!
Tôi không là Công
Thiện
Tôi không là Nhất Hạnh
Bùi Giáng không phải
tôi
Tôi yêu nước của
mình
Tôi yêu kiểu của tôi
Vì lẽ phải lên tiếng
Thấy bất công đấu
tranh
Nên cả đời lận đận
...!
Chẳng có ngông có
điên
Ngòi bút không bẻ
cong
Thấy dối gian phải
nói
Nói suốt cả cuộc đòi
Nói tiếng nói yêu người
Yêu nàng thơ của
mình
Không hiếp dâm người
đó
Chỉ đồng thuận mà
thôi
Tôi không là Công
Thiện
Tài năng để làm chi
Nếu chỉ lo riêng
mình
Vẫn là người vị kỷ.!
Đặng Quang Chính
***
Ông đã đi xa ...
Mưu sinh đường phố
suốt cả đời
Đã đồng hành bữa đói
bữa no
Xe lăn ọp ẹp nơi nằm
nghỉ
Ấy cũng mái nhà kẻ
khốn cùng ...!
Mùa dịch đau thương gieo khắp chốn
Lang thang lủi thủi
chiếc xe lăn
Người tốt giúp cho đôi miếng sống
Chống chèo chỉ hai vợ
chồng thôi
Vẫn không thoát khỏi
cảnh chia ly
Người vợ nghẹn ngào khóc bên xe
Khóc mãi sao ông
không trở dậy
Ông đi nhanh quá tôi nào biết
Đột ngột ra đi tôi đứng
trông
Khóc mãi có vơi lòng đau xót...?!
Y tế phòng dịch đã đến nơi
Tiễn ông phun thuốc
cả nhà ông
Chiếc xe lăn đó nằm
trống vắng
Ai sẽ đi theo để làm
gì
Tôi đứng nơi đây
khóc lịm người
Chia tay không có ngừơi
thăm viếng
Chia tay không có
nhang đưa tiễn
Còn ổ bánh mì ông đem theo
Tôi chẳng có gì để cúng
ông
Chấp tay tôi nguyện trời với đất
Bao giờ sẽ nối bước
cùng đi
Ở đây bệnh dịch rồi bệnh đói
Chắc cũng chẳng lâu
sống cõi đời
Gặp nhau ta sẽ nói
gì đây ...?!
Ôi sao tội nghiệp dân tôi thế
Dịch đến dân nghèo
chết khắp nơi
Đập dịch chúng ra trò chỉ thị
Bỏ mặc dân nghèo chẳng
đoái hoài
Trời ơi!... nhìn xuống
xót thân tôi...!
Đặng Quang Chính
***
THI SĨ TRẦN VĂN LƯƠNG
THI SĨ NGƯ SĨ
***
*THI SĨ THANH HỮU HUYỀN
***
Mưa Hoa
Sunday, September 12, 2021 Bùi Phạm Thành , ĐSLV , Thiền , Thơ
36. Mưa Hoa
Hiểu uy lực của Không
Kinh sách ghi một vị
Đệ tử Phật Thích Ca
Tên là Subhuti.
Một ngày Subhuti
Trong trạng thái yên tĩnh
Ngồi dưới một gốc cây
Tĩnh lặng trong thiền định.
Nghe tiếng của thần tiên
Ghé bên tai thì thầm:
“Chúng tôi ca ngợi ngài
Lời đàm luận về Không.”
“Nhưng tôi không bàn luận
Điều gì với các ông"
Subhuti giải thích
“Không nói gì về Không."
Thần tiên lại thì thầm:
“Ông không bàn về Không
Chúng tôi không nghe Không
Đó mới chính là Không."
Của trạng thái toàn không
Trong không gian im lặng
Mưa hoa rơi âm thầm.
Vạn vật đều đổi thay
Hãy lắng nghe hơi thở
Hiện hữu chỉ lúc này.
Tiếng vỗ một bàn tay
Tĩnh lặng của thanh âm
Chung quanh ngàn hoa rụng
Tâm vẫn lặng như không.
Bùi Phạm Thành
***
Truyện Ngụ Ngôn: 24 - Đứa Bé Và Hũ Hạt Dẻ
Saturday, September 18, 2021 Bùi Phạm Thành , ĐSLV , Ngụ Ngôn , Thơ
Đứa Bé Và Hũ Hạt Dẻ
Bà Mẹ đưa cho đứa con
Cái hũ hạt dẻ thật ngon gần đầy
"Có hũ đựng hạt dẻ này
Mẹ cho con được thò tay lấy phần."
Cậu bé trong bụng mừng thầm
Lấy nguyên một nắm chẳng cần đắn đo
Nhưng với nắm tay thật to
Miệng nhỏ không thể rút cho ra ngoài.
Loay hoay cố gắng một hồi
Bực bội, thất vọng, khóc thôi một tràng
Mẹ cậu giờ mới nói rằng
"Bỏ đi một nửa mới mong được phần
Lấy ra từng ít một lần
Để phần còn lại cho lần tới sau."
Tham lam có được gì đâu
Quá nhiều một lúc nào đâu được gì.
Bùi Phạm Thành
(ngày 10 tháng 4 năm 2021)
NỮ SĨ TRỊNH TÂY NINH
Vẫn hoài ước mong
Con tim rung động
tiếng đàn động vọng
ta mãi chờ mong
Tay vuốt lệ đọng
sao ta vẫn mộng
qua đi sầu đông
Đất trời rất rộng
biển đời dẫu sóng
tình vẫn mênh mông
Đêm nay vắng trống
người xa xôi lắm
vẫn hoài ước mong....
Trịnh Tây Ninh
--
Mưa ngâu đồi hạ
Có hạt mưa ngâu
rớt trên đồi hạ
tình ta tàn tạ
suốt đời lòng đau
không lấy được nhau
cõi sầu rất lạ
nên thương đồi hạ
tiếc hạt mưa ngâu..
Trịnh Tây Ninh
--
Ra vườn sau
Buổi sáng nắng chớm vàng
dù trĩu nặng lo toan
cũng ra vườn dạo bước
xem hoa nở vội vàng
Màn đêm vừa biến tan
để hoa quỳnh đi ngủ
lớp sương mờ bao phủ
làm cỏ khóc muộn màng
Con bọ đen vươn càng
cắn gẫy ngọn hoàng lan
Bọn mày sao ác thế?!
Bọ xòe cánh, hoang mang:
Bọ phải ở với đàn
cần sinh sản tràn lan
loài nào cũng phải sống
ác có bằng trần gian?
Nàng sâu chẳng ngại ngần
quấn quít chàng tình quân
chia nhau nhụy hoa đỏ
mắt tròn tựa châu trân
Sâu ăn nụ, cắn lá
bị người chửi rằng phá
rồi chim sẽ bắt sâu
sinh tồn là đấu đá
Đóa hoa dại đẹp quá
nép mình màu tím than
không ai trồng mà mọc
buồn không gieo, đầy tràn
Rau tía tô thật gần
long lanh hạt mưa xuân
như kim cương dưới nắng
rồi sẽ vỡ tan nhanh
Như tình người đoạn đành
luôn cãi lẫy, tranh dành
lớp vỏ dầy che đậy
thật sự rất mỏng manh
Bướm ong lơi lả cành
làm mướp trắng trổ nhanh
sao trách chê ong bướm
hỏi người có hơn không?
Con chim hót đầu song
ríu rít lời gọi bạn
còn mình thua chim, nhạn
lời lẽ thật chua cay
Đàn sóc nâu đuổi chạy
xù đuôi không ngần ngại
nếu sóc thiếu đuôi này
nhìn khác gì chuột hại?
Thế nên chớ trông lầm
một chiếc đuôi thật cong
một mặt nạ màu sắc
có che đời bất công?
Nhặt trái rụng đầu dòng
Lê, táo vẫn còn xanh
nhưng bên trong đã ngọt
làm sâu thích, cắn nhanh
Không ngọt, khỏi sâu ăn
thiếu đẹp, tránh tranh dành
được này thì mất khác
so sánh cũng quân bằng
Ừ thì khổ cũng đành
xin như hoa mong manh
sắc mầu tô cuộc sống
dù đời sẽ qua nhanh…
Trịnh Tây Ninh
*THI SĨ ĐƯỜNG SƠN
Khủng Bố giật sập Tháp Đôi New York
hồi 9/11/2001
---
THẾ GIỚI ĐỆ NHẤT ÁC NHÂN
Là đen thì cũng chẳng ra đen
Râu rậm mày cong dáng ốm hen
Tiền Mỹ ức muôn hê vốn liếng
Dân Hồi trăm triệu nỏ mồm khen
Hỏa công đốt thép trăm tầng sụp
Phản lực đâm đầu Ngũ Giác hoen
Nhân mạng năm ngàn đòi oán trả
Trốn chui hang núi lẩn chồn đèn
Sep 27th 2001
ĐƯỜNG SƠN
---
KẾ HOẠCH T.T. BUSH
Giội bom hun khói lũ chồn đèn
Lủi nhủi thay hang lặng trống kèn
Biệt kích chờ giăng dăm ngõ ngách
Ngon xơi chộp bắt gọn ăng-ten
Cắt râu giáo sĩ ông Ô-Mã
Trói khuỷu vua mìn gã Lã-Đen
Dẹp sạch trại trường quân khủng bố
Nhiệm kỳ nắm chắc sẽ hai phen
Oct. 9th 2001
ĐƯỜNG SƠN
---
NHẮN TỔNG THỐNG BUSH
Carter đánh mất xứ Iran
Bush phải coi chừng Pakistan
Phòng hận Hồi Hồi sôi lửa bỏng
Lỡ bom nguyên tử lọt tay gian
Hung thần vuột khỏi chai ra thoát
Tài thánh chui vô thảm trải càn
Cái họa Trung Đông mau trị liệu
Kẻo rồi hết thuốc khó cầu an
October 17th 2001
ĐƯỜNG SƠN
---
TALIBAN THÁNH CHIẾN
Thánh chiến kêu gào chục bữa nay
Dân thì đầu đội, gói kè tay
Băng tràn sơn lộ qua ngàn khó
Kéo ngập biên thuỳ đục vận may
Bắt trẻ dọc đường râu lún phún
Sung quân vào trại lính đăng ngay
Hành trang lủng lẳng, chân đi đất
Cà cuống tiêu rồi đít vẫn cay
Sept. 30th 2001
ĐƯỜNG SƠN
--
TALIBAN RÃ BÈN
Năm tuần thánh chiến, thánh dong luôn
Nhủi trốn vào non thấy tản hồn
Thần pháo đài bay nhiều khiếp hãi
Tinh bom quỷ thuật quá trời khôn
Mùa đông đói rũ co hang lủi
Tháng giá dầu hun lộ ngách chuồn
Tầm nhiệt tên bay rà trước lỗ
Hỏi thăm các thánh tướt hay tuôn
Nov. 17th 2001
ĐƯỜNG SƠN ĐỖ QUÝ SÁNG
(Trích: Đường Sơn Thi Tập, HNNV xb 2002)
***
ĐỘC TRÙNG VŨ HÁN
Viết để ghi nhớ trận đại dịch Corona, virus độc từ Vũ Hán
lây lan ra hơn 200 nước trên thế giới. Từ cuối tháng 12/2019 đến ngày
26/3/2020, theo thống kê của Worldometers, hơn nửa triệu người Mỹ bị lây nhiễm
và hơn hai mươi bốn ngàn người đã tử vong.
Corona độc trùng từ Vũ Hán
Lan thật nhanh và giết chết bao người
Có những lò thiêu khói bay cuồng loạn
Có những gia đình như nước, bốc hơi...
*
Có người vợ đang cưu mang mầm sống
Đang dựng xây tổ ấm của gia đình
Thì Vũ Hán đập tan tành giấc mộng
Xô người chồng ngã vội với vô minh
*
Có những người con xót xa, tuyệt vọng
Nhìn mẹ cha trùng độc nghiến tan đời
Có tiếng thét nghẹn ngay từ cổ họng
Bên cửa lò thiêu, trong đống xác người
*
Mầm đại hoạ lan tràn ra thế giới
Bao ngàn người tức tưởi chết đau thương
Và nhân loại bỗng nhiên thành yếu đuối
Bất lực, hoang mang, hoảng hốt, lo buồn
*
Có biệt ly mới thấy khi giành sống
Sống bon chen như vĩnh cửu muôn đời
Là ngu dại, vì tiền tài danh vọng
Chẳng nghĩa gì khi sự sống xa trôi
*
Rồi Mỹ quốc, độc trùng từ Vũ Hán
Từng tiểu bang virus cướp an bình
Khi khoa học chưa trói tay thủ phạm
Thì loài người còn chia biệt điêu linh
*
Không ai nghĩ có một ngày thế giới
Phải buồn lo, bất lực đến kinh hoàng
Trong khung cửa, ngồi nhìn đời hấp hối
Nhìn tử thần cầm lưỡi hái nghênh ngang
*
Không ai nghĩ có ngày như tận thế
Vì độc trùng từ Trung cộng tung ra
Gần khắp địa cầu độc trùng tác tệ
Cả trăm ngàn người theo khói bay xa
*
Không ai nghĩ, thế mà là sự thật
Đang xảy ra trong thế giới con người
Hỡi Vũ Hán những linh hồn oan khuất
Và năm châu...mau trổi dậy đòi đời!
*
Mau trổi dậy hỏi độc tài Trung cộng
Rằng độc trùng Vũ Hán ở đâu ra?
Kẻ khủng bố, giết người bằng sinh học
Tội ác này thế giới chẳng dung tha!!!
Ngô Minh Hằng
Tháng 3.2020
***
VÌ ĐÂU QUÊ MẸ HOANG TÀN...
Thiên Kim
Mang cờ "buá liềm" nhuộm đỏ quê hương
Ngọn cờ Đại đồng Nga- Hoa chủ xướng
Tanh máu đồng bào, diệt chủng thảm thuơng!
* 1954 miền Bắc chịu trận!
Giặc Cộng lộng hành, ám sát tả tơi
"Cải Cách Ruộng Đất" = "Long Trời Lở Đất!"
Hai mươi vạn dân, bị chúng hành hình...
* Dân chúng bắt đầu đói nghèo từ đó
Lũ ngu cai trị, cải cách ngu đần!
Văn hoá đang lên, chúng dìm cho xuống
Bắt bao văn sĩ, sống cảnh đọa đầy...
* Miền Nam dạt dào, di cư một triệu
Sống bao hạnh phúc, chia sớt ruộng vườn
Tổng thống anh hào, cụ Ngô chăm sóc
Toàn dân no ấm: "Cộng Hòa Việt Nam"
* Tự Do- Hạnh Phúc - Nhân Vị tràn đầy
Giặc Cộng vâng lời "Tàu cộng" xua quân
Vào Nam phá làng, thị thành, đường xá
Quân Đội Cộng Hòa: Gìn giữ quê hương
* Hai mươi năm miền Nam êm ấm
Nhưng vì "Giặc cộng xảo trá, gian manh"
Quan thầy Nga, Tầu viện thêm súng đạn
Nhuộm đỏ Châu Á của đảng "búa liềm"
* Đồng minh phản bội, đạn dược không còn
Làm sao chống lại giặc cộng lấn xâm
Phút chót đấu tranh, tướng hùng tử tiết
Một đời oanh liệt...Chiến sĩ Cộng Hòa!
* 1975 Việt cộng xâm chiếm
Cướp bóc miền Nam, bắt giam chiến sĩ!
Dân lành vô tội chịu cảnh đọa đầy...
Triệu người di tản, đi tìm tự do
* Thuyền nhân vượt biển, sống chết không màng
Tị nạn Cộng sản đành bỏ quê hương
Để lại mẹ cha, gia đình thân tộc
Mong sao con cháu có đời bình yên...
* Nhìn về quê hương, nhớ mẹ nhớ cha
Hai hàng nước mắt nhỏ xuống chan hòa
Nhớ nước Việt Nam nay buồn thảm quá
* Quê hương thứ hai, quyết tâm bương chải
Nuôi dậy đàn con để được nên người
Gửi về mẹ cha chút qùa hiếu nghĩa
Thương người trong nước phận bạc, long đong...
* Hai phần ba thế kỷ trôi qua =(67 năm)
Cai trị ngưòi dân độc ác, bạo tàn
Con người cộng sản là loài trùng độc
Hung tàn, ngu xuẩn, man rợ, tham lam...
* Hãng xưởng ngoại quốc, toàn dân làm mướn
Nhặt rác, ve chai, vé số, vô nghề
Người đau, thương tật không tiền thang thuốc
* Cộng "giải phóng" đưa dân vào chỗ chết!
Cướp của miền Nam sạch bách...lấy nhà
Dân ra vỉa hè, ngủ chợ lê la
Con cháu già Hồ cướp nhà, chủ mới!!!
* Có những Tuổi Trẻ anh hùng phản kháng
Nói lên sự tàn ác của bạo quyền
Nhà tù mở rộng, cùm kẹp, xiềng gông
Vài chục năm tù...Thương thay, oan khổ...
* Nhớ quá ngày xưa: Chính phủ Cộng Hòa
Tuổi trẻ ăn học, nhân dân tự do
Ốm đau, thuốc thang: Bệnh viện cứu chữa
Chính quyền liêm chính, công lý, công bằng...
*VÌ ĐÂU QUÊ MẸ HOANG TÀN!
Thiên Kim
***
Dịch một bài thơ Anh ngữ
(theo
văn phong các thi sĩ Việt Nam)
ó bài thơ tình rất nổi tiếng, tương truyền là của nhà văn, nhà viết kịch vĩ đại nhất nước Anh William Shakespeare. Một số nguồn khác lại nói bài thơ này của nhạc sĩ và ca sĩ loại nhạc Reggae người Jamaica là Bob Marley; có nơi thì nói rằng bài thơ này của một thi sĩ người Thổ Nhĩ Kỳ tên là Qyazzirah Syeikh Ariffin.
Bài thơ như sau:
(nguyên bản Anh ngữ)
You say that you love
rain,
But you open your umbrella when it rains.
You say that you love the sun,
But you find a shadow spot when the sun shines.
You say that you love the wind,
But you close your windows when the wind blows.
This is why I am afraid,
You say that you love me too!
Tạm dịch xuôi ra Việt ngữ như sau:
Em
nói em yêu mưa,
Nhưng em lại mở ô khi trời mưa.
Em nói em yêu mặt trời,
Nhưng em lại đi tìm bóng mát khi mặt trời tỏa nắng.
Em nói em yêu gió,
Nhưng em lại đóng cửa sổ khi gió lùa.
Đó là lý do tôi sợ,
Em nói em cũng yêu tôi.
Trên facebook group “Đại Việt cổ phong,” tác giả Lê Tiên Long
ghi lại các bài thơ dịch phỏng theo văn phong các thơ của những thi sĩ nổi
tiếng Việt Nam, lần lượt như sau đây:
1.Dịch theo văn phong
bài thơ “Lấy Chồng Chung” của nữ sĩ Hồ Xuân Hương:
Chém cha mấy đứa thích
trời mưa
Mưa xuống che ô, chẳng chịu vừa
Năm lần bảy lượt mê trời nắng
Lại núp bóng vườn lúc giữa trưa
Thích có gió lên, hiu hiu thổi
Nhưng rồi khép cửa, chẳng khe thưa
Thân này ai nói yêu thương nhớ
Chẳng biết thật không, khéo lại lừa!
2. Dịch theo văn phong
bài thơ “Qua Đèo Ngang” của Bà Huyện Thanh Quan:
Ai ước trời mưa hắt bóng
tà
Mưa về xuống chợ, mở ô ra
Bâng khuâng khách trú, mong trời nắng
Nắng sáng trời trong, núp bóng nhà
Nhớ gió chưa về đưa chút chút
Then cài bỏ mặc gió xa xa
Dừng thơ ngẫm lại lời non nước
Biết có thật không, người với ta?
3. Dịch theo văn phong
“Truyện Kiều” của đại thi hào Nguyễn Du:
Trăm
năm trong cõi người ta
Yêu mưa yêu nắng khéo là dễ quên
Núp tán dâu lúc nắng lên
Che ô mưa xuống mà thê thảm lòng
Lạ gì kẻ thích gió đông
Những là quen thói gió lồng cài then
Thơ tình lần giở trước đèn
Liệu chàng còn nhớ thề nguyền ngày xưa?
4. Dịch theo văn phong
bài thơ “Xa Cách” của Xuân Diệu:
Có một dạo, em thèm cơn
mưa quá,
Hạt rơi là, em vội lấy ô
sang
“Em những mong, có một chút nắng vàng!”
Vầng dương lên, em dịu dàng nấp bóng
Em thủ thỉ: “Ước gì… con gió lộng…”
Cơn mùa về, bên cửa đóng, xoa tay
Anh mỉm cười, nhưng bỗng thấy lo ngay
Vì anh sợ, lời yêu em cũng thế…
5. Dịch theo văn
phong bài thơ “Đây
Thôn Vỹ Dạ” của Hàn Mặc Tử
(bản dịch này của Nguyễn Văn Thực):
Sao em không còn yêu mưa
nữa?
Mà vội xoè ô đợi nắng lên?
Nắng lên gắt quá, em không chịu
Núp bóng râm che, mặt chữ điền
Em thích những ngày mây gió lên
Sao đóng cửa rồi then cài then?
Lời ai ong bướm sao ngon ngọt
Yêu mến thật lòng được mấy phen?
6.Theo
văn phong bài thơ “Tương Tư” của Nguyễn Bính:
Nắng mưa là chuyện của
trời,
Thế mà nàng cứ hết lời yêu thương.
Thôn Đoài mượn chút mưa vương,
Thôn Đông đội nón trên đường che vai.
Hàng cau gọi chút nắng mai,
Giàn giầu tay níu tay cài nấc thang.
Dẫu rằng cách trở đò giang,
Gió lên bến đợi, đò càng phụ ai.
Thôn Đông nói nhớ thôn Đoài,
Tương tư này lại thức hoài bao đêm.
7.
Dịch theo văn phong bài “Bạch Đằng Giang Phú” của Trương Hán Siêu:
Khách thường nói:
Mưa rơi là hạt ngọc trời,
Nắng thời soi tỏ lòng người yêu đương.
Gió kia dịu mát càng thương,
Mang theo mùi cỏ ngát hương khắp trời.
Khách đi:
Che hạt ngọc trời, che nghiêng bóng mát, trốn ngày
nắng to.
Thường khi đóng cửa tránh cho,
Ngày gió thổi đến, ngày lo gió nhiều.
Khách về:
Đừng nói thương yêu,
Khuê phòng dù lạnh lòng không muốn chào.
8. Dịch theo văn phong
bài “Bảo kính cảnh giới bài
43”của Nguyễn Trãi:
Rồi hóng mưa thuở ngày
trường,
Lọng tía đùn đùn tán rợp trương.
Vọng nhật lâu còn tràn thức đỏ,
Hoàng đàn hiên đã tịn ánh dương.
Lao xao gió hát thương trong dạ
Vội vã rèm buông tránh tà phong.
Lẽ có ái nương cầu một tiếng,
Thê thiếp đủ khắp đòi phương.
9.Người đang biên tập
lại những câu viết này, cũng xin nhái lại 6 câu đầu trong bài thơ bài thơ “Ngập Ngừng” nổi tiếng của thi sĩ Hồ Dzếnh như sau:
Em tâm sự: yêu mưa và
nắng, gió
Nhưng khi mưa lại lủi vội vào hiên
Nắng kia lên, em té chạy vào nhà
Khi có gió, đóng liền khung cửa nhỏ
Tôi cứ sợ, khi nghe lời em nói
“Em yêu anh,” là có phải thật không?
*
Bài đọc thêm (Bonus):
Dịch thơ theo thể loại
“Văn Hoá Đồ Đểu / Địt Đéo” của dân Hà Lội bây giờ:
Địt Bố Tiên Sư khi mưa đổ
Mồm bảo thích mưa lại che ô
Đéo Con Đĩ Mẹ trời rực nắng
Miệng rằng yêu lắm…núp bóng râm
Tổ Cha Mẹ Kiếp khi gió lộng
Mến gió sao lại đóng cửa phòng?!
Xin ai chớ nói lời yêu dấu
Rồi để mình tôi trong giá đông…
Trần Văn Giang (sưu tầm và ghi lại)
***
*THI SĨ TRẦM VÂN
SA CHI LỆ
SA CHI LỆ
Kéo Trăng
Buột trăng treo lơ lửng
Hỏi lụy phiền
bảm víu theo không
Sao trĩu nặng thăng trầm neo bến
Mắt thâm sâu
thế sự ải khôn lường
Tự thuở nào
ta đi hoang sa mạc
Rao bán nỗi buồn nhăn nhó bơ vơ
Réo tìm mãi
quẩn quanh vòng sinh lộ
Lệ đẫm lời tiếng thở
đọng tràn mi
Từng dấu hỏi
lớn dần thành tóc bạc
Sứ mệnh nào người dẫn dắt ta đi
Mười ngón tay đếm hoài
vẫn không nhớ
Tiếc làm gì chút cát bụi vân vi
Tập thả bóng
bay lên hồn xanh trái
Vay tiếng cười
cho đỡ mếu tử sinh
Còn tiếc nuối
làm sao tình buông bỏ
Níu làm chi tham vọng rã cung đình
Thôi, thử cột tinh cầu kia chặt lại
Quãy trên lưng
đau rát nhói chân đi
Nghe thoang thoảng dư âm còn sót lại
Hãy trở về
Lối cũ đếm mây bay
Đêm nhăn nhíu
phố phường không thèm ngủ
Để gió lơ ngơ
liếm láp mệt nhừ
Thương gót dội, mãi tìm nơi trú ngụ
Chẻ phù du ngơ ngác gọi em về
Thử kéo đời
Xuống vòng xoay định mệnh
Mổ xẻ tình
giăng trăm mối u mê
Lắm trái ngang bò quanh hồn gai gốc
Tuổi quầng thâm, khô nước mắt bao giờ
Làm sao kéo,
Trăng đong đưa ngừng lại
Rượt theo mây, gió cũng hững hờ
Mãi rong tìm
hư ảo biết soi gương
Biến trí nhớ nẩy mầm xanh hoang tưởng
Hỏi nỗi buồn
bám trăng treo thế kỷ
Thả cuộc đời rơi xuống vũng nhân gian
Để từ đó, ta đành làm vong khách…
*SA CHI LỆ *Kéo trăng 10-8- 2021
***
Đăng nhận xét