TRANG THƠ SỐ ĐẶC BIỆT 10-QUÝ THI SĨ THỜI DANH GÓP MẶT
TRANG THƠ SỐ ĐẶC BIỆT 10-QUÝ THI SĨ THỜI DANH GÓP MẶT
THI SĨ ĐA TÀI PHẠM THIÊN THƯ
*KINH NGỌC
(Qua suối mây hồng)
Tan hợp như mây trôi
Chúng sinh như sương
tụ
Chúng sinh như mây
tan
Mười cõi bóng mây nổi
Từ biển lặng vô minh
Phiến hoa mai chẳng nở
Cửa động khép xuân
thu
Dùng tâm thân huyễn vọng
Nhìn vạn pháp mây
trôi
Thấy chăng Như Lai tướng?
Chỉ thấy nước trăng
trôi
Ba cõi ngọc lưu ly
Nở mặt trời không tịch
Cao cao từng mây biếc
Sao kết vòng thơ hoa
Trăng không lìa đáy
suối
Sen trắng ngát đầm
xanh
Mười phương trời châu
ngọc,
Thắp sáng từng lời
kinh,
Xuôi về biển trí tuệ,
Hiền giả Tu-Bồ-Đề…
PTT
***
THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO
VĨNH BIỆT PHI NHUNG Thơ Trần Quốc Bảo
VĨNH BIỆT PHI NHUNG
Ôi thôi! Ca khúc hết rồi!
Cung đàn dứt nhịp, em rời vô trong
Màn nhung buông xuống… là xong!
Tiếc thương để lại trong lòng thế nhân.
Nổi trôi tuồng lớp phù vân
Phi Nhung “Con Sáo”, trên sân khấu đời
Giọng “Bông Điên Điển” tuyệt vời (*)
Lời ca nồng ấm, như lời Quê Hương!
Trái tim đầy ắp yêu thương
Em san sẻ khắp bốn phương “Tình Người” !
Hăm ba (23) em bé mồ côi,
Gọi Nhung là “MẸ”… Chao ôi!... nghẹn ngào !!!
Sài Gòn đại dịch Cúm Tàu
Cướp đi sinh mạng biết bao nhiêu người.
Em đi cứu trợ nhiều nơi,
Hi sinh tiếp tế, tươi cười nấu ăn
Thiện tâm như một “Hiền Nhân”
Đáng yêu như một “Thiên Thần Từ Bi”
Ai ngờ … Em nhiễm Covid!
Than ôi!... Đại dịch, cướp Phi Nhung rồi!
Phi Nhung nghỉ hát về Trời
Tiếc thương xúc động bồi hồi biệt em
Chúc Hồn siêu thoát Cõi Tiên
Phiêu diêu hưởng phước bình yên vĩnh hằng!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
(*)Phi
Nhung: Phạm Phi Nhung, sinh năm 1972 tại Pleiku. Ca sĩ Phi Nhung nổi tiếng qua
các bài hát như: Bông Điên Điển, Lý Con sáo Bạc Liêu, Nhớ Mẹ Mồ Côi, Hoàng Hôn
Màu Tím, Con Gái Của Mẹ,...
Phi Nhung
là người có lòng nhân hậu đặc biệt, cô nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi, khi qua đời
cô có tới 23 con mồ côi và 1 con gái ruột 29 tuổi. Suốt thời gian Sài Gòn bị nạn dịch Covid, Phi
Nhung đã tự nguyện bỏ tiền ra mua đồ cứu trợ và tự thân nấu nướng thực phẩm
phân phát cho đồng bào. Đau đớn thay! - Sau cùng chính cô bị lây nhiễm Covid. Sau hơn một tháng điều trị, cô đã qua đời vào lúc 11 giờ
57 ngày 28/9.
***
CON TẦU THỜI GIAN Thơ Trần Quốc Bảo
CON TẦU THỜI GIAN
Loài Người trên mặt địa cầu,
Như cùng trên một chuyến “Tầu Thời Gian”
Đường dài vô tận, ngút ngàn,
Con Tầu lướt bánh, miên man chạy hoài!
Lắc lư êm ái, khoan thai,
Có người chìm giấc ngủ say, biết gì!
Tưởng như vẫn đứng, không đi,
Ai hay! vùn vụt tầu phi tốc hành!
Giật mình tỉnh dậy, nhìn quanh,
Thấy phong cảnh, cứ lùi nhanh vèo vèo!
Hóa ra, Tầu cuốn mình theo,
Cảnh xưa, hồi bé tí teo, khuất rồi!
Thần tiên tuổi ngọc, vù trôi,
Hoa niên chanh cốm, một thời còn đâu!
Tuổi thanh niên, cũng qua mau,
Coi kìa, ai?… trắng phau phau mái đầu!
Ghé nhìn, bên cạnh đường tầu,
Những “cột lô-mét” thi nhau chạy lùi.
Mất hút, cột ghi số mười (10)
Cột ba mươi (30) cũng xa xôi lu mờ!
Năm mươi (50) thoáng vụt như mơ,
Chao ôi!... mới đó, mà giờ… chín mươi (90) !
Chừng như sắp tới Ga rồi!
Tới Ga, kẻ xuống, thì người khác lên.
Bạn (*) và tôi… có tiền duyên,
Quá giang cùng một chuyến, trên Tầu này.
Dĩ văn hội hữu (**) mong thay!
Thi giao trọn nghĩa!... Chia tay trọn tình!
Trần Quốc Bảo
Richmond,
Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
(*) “Bạn” = Độc giả thân hữu của TQB.
(**) “Dĩ văn hội hữu” lấy thơ văn mà kết tình bằng hữu,
(Luận
Ngữ: chương 12, tiết 23)
***
AI SAI AI ĐÚNG
? Thơ vui - Trần Quốc Bảo
Ai Sai Ai Đúng ? (*)
Xưa nay, nhất vợ nhì trời,
Vợ luôn luôn “đúng” ; chồng thời luôn “sai”
Gia đình, chế độ độc tài
Chồng hiền nhịn vợ, trong ngoài ấm êm!
Nhịn hoài, rồi cũng phát điên!
Một hôm nổi đóa, vùng lên tỏ bày.
Chỉ tay mặt vợ, nói ngay:
- Từ nay tui đúng ; bà sai hoàn toàn!
Vợ trừng mắt!... chưa hỏi han,
Thì chồng đã xẹp, như đàn lạc tông
Rằng: - Tui nói, bà hiểu không?
Tui luôn làm “đúng” mọi công việc nhà
Đúng sáng, cà phê cho bà,
Đúng 9 giờ, lái xe ra Sở làm,
Về, đúng 5 giờ 15
Đúng 10 rưỡi, dọn giường nằm, bóp chân…!
Còn bà, “sai”, đủ mọi phần,
Sai tui, rửa chén, dọn sân, quét nhà
Sai tui, giặt ủi đồ bà
Sai tui ra chợ, mua quà tùm lum!
Nhà này, bà chính “Bà Trùm”!
Còn tui, tui cứ lum khum vâng lời.
Tui bị bà sai quá trời!
Thấy chưa?... tui đúng là người chồng ngoan!
“Ai Sai – Ai Đúng” … miễn bàn !
Trần
Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
(*) Mượn ý thơ
của bạn BMH (trên NET, Jul.11-2021)
***
CHỢ NỔI MIỀM TÂY Thơ Trần Quốc Bảo
Chợ Nổi Miền Tây
Sáng nay, lang thang chợ trời,
Chạnh lòng tôi nhớ, “Chợ” nơi Quê nhà…
Ở Huế, có chợ Đông Ba,
Hà Nội chợ lớn, gọi là Đồng Xuân,
Giữa Sài Gòn, chợ Bến Thành,
Cả ba chợ ấy, nổi danh xưa rầy!
Còn trên kinh rạch miền Tây,
Thương hồ mua bán tụ bày rất đông,
Đó là “Chợ Nổi” trên sông,
Họp nơi giao điểm, lưu thông ghe thuyền.
Cần Thơ, có chợ Phong Điền,
Cái Răng, chợ nổi, thuộc miền Sóc Trang,
Chợ Phụng Hiệp, miệt Hậu Giang,
Vĩnh Long, chợ nổi Tiền Giang Cái Bè.
Miền Tây, sông rạch tứ bề,
Rất nhiều chợ nổi, chẳng hề có tên.
Cứ chờ con nước dềnh lên,
Ghe xuồng tụ lại, thành phiên chợ rồi!
Ghe này, hoa quả rau tươi,
Sầu riêng, qúit mận, ổi xoài, cam lê…
Thuyền kia, nông phẩm tràn trề,
Đậu khoai, nếp gạo, bắp kê, sắn vừng.
Có bè, thực phẩm thơm lừng!
Có xuồng, đặc sản thịt rừng hươu nai…
Món gì “phố chợ” trưng bày,
Thì trên “chợ nổi” có ngay mặt hàng.
Bán mua, quen giữ lệ làng,
Trái cây, một chục rõ ràng mười hai!
Gặp năm, trúng đậm mùa xoài,
Tính “chục mười tám”, đếm hoài mỏi tay!
Đó là Văn hóa Miền Tây,
Môi trường sinh thái nơi đây đặc thù!
Tình người, chơn chất hiền nhu,
Khinh tài trọng nghĩa, mặc dù chân quê.
Cầu non nước thóat cơn mê,
Cùng em ta sẽ trở về Miền Tây,
Mướn ghe tam bản chèo tay,
Trấp vô Chợ Nổi, nhậu say với tình!
Trần Quốc Bảo
Richmond,
Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả
quocbao_30@yahoo.com
***
NIỀM VUI TRONG TÂM Thơ Trần Quốc Bảo
Niềm Vui Trong Tâm
Tuổi vàng, cánh hạc thăng hoa,
Gừng kia vốn dĩ, “càng già càng cay”!
Thì vui cho trọn hôm nay,
Túi thơ bầu rượu, tỉnh say với đời!
Ngày mai, còn thấy mặt trời,
Tạ ơn Thượng Đế, mỉm cười an vui!
Chốn này, cõi tạm mà thôi,
Dẫu lưu luyến mấy, nữa rồi cũng đi!
Hơn thua, đã chẳng xá gì,
Lợi danh buông bỏ, có chi bận lòng ?.!
Cứ thơ thẩn, cứ thong dong…
Mặc cho Con Tạo chuyển vòng thế nhân!
Đã đành cuộc sống phù vân,
Cỏ cây kia vẫn ân cần nở hoa.
Chim đàn rộn rã tiếng ca,
Cuộc nhân sinh, vẫn chan hòa thái dương!
Đẹp thay, hạnh phúc bình thường!
Vòng tay ôm trọn tình thương đất trời.
Niềm vui trong tim mỗi người,
Giữ tâm tịnh lạc cho đời an
nhiên. (*)
Trần Quốc Bảo...
Richmond, Virginia
Địa
chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
(*) “Tịnh lạc tâm” là môt “Niệm” của “Thiền hành”
NHỚ ƠI
nơi nào là chỗ tận cùng
cho lòng ngưng lại điệp trùng nhớ ơi!
từ sâu mái rạ ru đời
từ trong dòng sữa mớm lời nuôi thân
từ em ướm lụa bên
sông
từ trăng vàng rực cánh đồng lúa thơm
từ Buôn lửa hội bập bùng
từ chiêng trống dậy núi rừng Tây Nguyên
từ nguồn cội tới hồn thiêng
muôn ngàn mạch chảy qua miền nhớ tôi
không bao giờ nỗi nhớ
vơi
về quê hương mẹ suốt thời lưu vong
không nơi nào, chỗ tận cùng
để lòng ngưng lại điệp trùng nhớ ơi!
CAO NGUYÊN
ELEGY
Where is the terminal end
For my heart to stop nostalgia that would extend?
From Mom under the thatch roof who lulled me;
From her breasts that fed my body in glee;
From the girl on the riverside who tried silk yield;
From the yellow moon over the fragrant rice-field;
From the highland hamlet fest with flickering fire,
Gongs and drums' echoes from forests that aspire;
From the somatic source to the sacred soul
With thousands of streams thro my nostalgic hole.
Never will ever cease my longing for
My dear motherland deep in all my exile's life core.
There is nowhere the terminal end
For my heart to stop nostalgia that would extend!
Translation by THANH-THANH
CÚC CỐ
NHÂN
Anh về, yêu lại màu hoa cúc
Rực rỡ bình minh lộng lẫy xuân
Cúc đỏ, cúc vàng chen chúc nở
Phương trời như thiếu cúc tri âm
Anh giữ trên tay hoa cúc trắng
Một cành đơn độc giữa phù vân
Mây, hoa cùng thấy lòng hoang vắng
Từ thưở người đi đã cách
ngăn
Cố nhân cột tóc bằng nơ tím
Áo tím làm xuân chợt thoáng buồn
Chiếc nón bài thơ quai lụa
tím
Hiên chùa cúc tím nhuộm hoàng hôn
Ảo giác say hoa xưa bát
ngát
Chao ôi, ngày tháng cứ xa dần
Hương gây mùi nhớ, thơm ngào ngạt
Thanh sắc nào thay cúc cố
nhân
CAO MỴ NHÂN
OLD CHRYSANTHEMUM
Back home, I resume my love of chrysanthemums.
Red tansies, yellow tansies, do bloom as a whole
With their colors so radiant as when spring comes;
But this place seems to lack the flower of my soul.
I hold a white nice chrysanthemum in my hand,
The poor solitary blossom in this ephemeral state:
Clouds and flowers appear fallen in a forlorn land
Since my sweetheart and me are already separate.
The old lover used a purple tie to bind her hair rap;
Her violet dress suddenly caused spring to frown;
The poem-woven conical hat with purple silk strap
And the pagoda purple tansies imbrued the sundown.
So vast was my fancy addiction to this flower kind!
Alas, time has passed further and further, it by rolled.
The fragrance excites the recollections in my mind.
Which hue could replace my chrysanthemum of old?
Translation by THANH-THANH
KHI TÔI CHẾT, HẢY ĐƯA TÔI
RA BIỂN.
Ba mươi tháng Tư, Miền
Nam thất thủ
Lực lương võ trang Cọng
Hòa rã ngủ
Trúc bỏ chinh y, rời bỏ quê hương
Trên bốn mươi năm đất
khách tựa nương
Tôi chưa một lần về thăm
quê Mẹ.
Trong di chúc cho con,
tôi đã viết:
Khi Tôi Chết,
Hảy Đưa Tôi Ra Biển
Rải tro cốt tôi xuống
Thái Bình Dương
Nhờ thủy triều đưa sang
bờ nước Việt
Để tôi được về thăm lại cố hương.
Hoa Đô,
2021.
Trần Công/Lão
Mã Sơn.
***
Thi Sĩ ĐỖ CÔNG LUẬN
***
THI SĨ LÂM HOÀI VŨ
THẢM
CẢNH MÙA DỊCH
Một lũ tà quyền
thật vướng chân .
Ngàn tên tiến sĩ
quá ngu đần !
Đem lu ngăn lụt
trò con nít .
Chống dịch thồ xe
diễu thế nhân .
Tham nhũng còn
tung hoành khắp nước .
Độc tài vẫn thống
trị toàn dân .
Nếu không chết
đói cũng covid .
Lũ lượt bao người
chạy thoát thân …
Lâm Hoài Vũ
Sept 28 , 2021
***
THUỞ ĐÁ VÀNG
- Thương tặng
vợ hiền
- Kỷ niệm sinh
nhật em 30 tuổi
Hỡi vợ hiền yêu dấu của anh !
Nghe anh bầy tỏ
tấm lòng thành
Nhớ em anh vẫn chờ
vẫn đợi.
Một ngày sum họp
Tái Duyên Sanh .
Cuộc sống trăm
năm đâu là mấy.
Thế mà đời mấy lượt
bể dâu .
Tình 8 năm chồng
chất đau sầu
Giờ xa nữa bao giờ
gặp lại.
Nghĩ thấy đời sao
mà khổ vậy.
Một kiếp người lận
đận phân ly
Một lần yêu trong
tuổi dậy thì .
Rồi đau đớn lệ
tràn thương nhớ .
Từng cơn gió hôn
vờn trên lá.
Đêm lạnh về buồn
tím không gian .
Lòng bâng khuâng
nhớ thuở đá vàng.
Xin dệt lại vần
thơ vương vấn.
Một buổi sáng
cánh chim lạc bến.
Thật sững
sờ như giấc chiêm bao.
Anh nhìn em như gặp
kiếp nào .
Em hờ hững tim hồng
chưa ngỏ .
Ngày đó
ngây thơ em nào đã.
Yêu ai đâu mà
mộng mà mơ.
Tình anh đến dạt
dào sóng cả.
Dìu em đi khắp nẻo sơn hà .
Anh vẫn đến như
tình anh đến
Em thỏa nguyện
đón nhận tình yêu.
Xa một phút lòng
buồn khôn tả .
Mình bên nhau vui
biết bao nhiêu .
Có những buổi
trưa gió hắt hiu.
Sánh bước vai
nhau đợi nắng chiều
Em ngồi đan tóc lời
tâm sự.
Anh mơ màng ôm trọn
dáng yêu .
Mới hẹn tình ta
đã ngát hương.
Thương anh, em
nói: “ phận thuyền quyên.
Trao anh một tấm
lòng chung thủy .
Đừng làm em khổ hỡi
người thương .”
Mười ngón tay ngà
tay đan tay
Đất trời chứng
giám ước nguyện này.
Mai sau sẽ không
làm em khổ .
Để tình hương lửa
vẹn duyên say.
Em cười khoe sắc
hồng đôi má .
Suối tóc buông
lơi xỏa bờ vai.
Đôi môi thắm đượm
tình ân ái .
Ôi ! đẹp
làm sao anh ngất ngây. .
Buổi sáng ,buổi
trưa và buổi tối.
Mình yêu nhau quấn
quýt bên nhau .
Mình thương nhau
ước hẹn duyên đầu.
Cùng xây dựng lâu
đài hạnh phúc .
Anh biết làm thơ
từ độ ấy .
Góp ngàn mây rạng
rỡ bốn phương.
Vạn loài hoa khoe
sắc bên vườn .
Để dâng tặng người
yêu muôn thuở .
Nét đẹp đài
trang- ôi ! diễm lệ .
Hàng mi cong đan vẻ kiêu sa.
Mắt long lanh chứa lệ Ngân Hà.
Ngón tay ngọc tuyệt vời kỳ lạ .
Anh dạo khúc tơ vàng êm ả
Em ca bài Đẹp Mộng Chiều Xuân.
Ôi ! dư âm thánh thót vang ngân.
Ngàn sao sáng bâng khuâng tưởng nhớ .
Mỗi buổi chiều sau giờ tan sở.
Anh vội vàng tìm đến thăm em.
Mình trao nhau tiếng ngọt êm đềm.
Màn đêm phủ anh về tiếc nuối .
Em chẳng muốn đường xa đêm tối .
Anh trở về phòng vắng đìu hiu. :
“Thôi anh à: Mình sống bên nhau .
Anh hãy dọn hành trang về ở.
Em nào biết vắng em anh lỡ.
Hẹn hò hoặc nhậu nhẹt cùng ai.
Thời bây giờ nguy hiểm nạn tai .
Em không có lấy ai chăm sóc. “
Đẹp làm sao lời trong ý ngọc .
Ân Tình Em ghi tạc vào lòng.
Những đêm dài thao thức nhớ mong.
Xa một bước anh buồn muốn khóc .
Căn nhà nhỏ đôi tim thổn thức
Tiếng ra vào miệng đắng thế nhân.
Người nói không, kẻ nói xa gần .
Bao giông tố đè đôi tim héo .
Tháng ngày trôi tình mình càng thắm.
Vượt không gian kết chặt đời nhau .
Vượt thời gian sóng gió ba đào.
Tình yêu đã san bằng trở ngại .
Em lộng lẫy thiên thần áo cưới .
Anh sáng ngời trong buổi tân hôn .
Sánh bước bên nhau đẹp ước nguyền.
Tay nâng chén rượu mừng hai họ.
Từng tiếng
chúc trăm năm hạnh phúc .
Đến tiếng cười vui vẻ Mẹ Cha .
Em thẹn thùng đỏ hồng đôi má.
Anh rộn ràng đẹp quá vợ ta .
Hai mái đầu xanh vai sánh nhau
Đôi tim rạo rực nụ hôn đầu.
Tình em thơm ngát ngàn hoa thắm .
Tô điểm đời anh hết khổ đau .
Lâm Hoài Vũ
1982
***
TIẾNG CA QUẬT KHỞI
Dân Việt giờ đây quá võ vàng !
Sống trong thống
khổ tiếng hờn vang .
Ngục tù giăng tỏa
nơi đô thị .
Xương máu tràn
dâng khắp xóm làng .
Thống trị xiềng
gông đà rối loạn .
Ý đồ cuốn gói đỡ
rềnh ràng .
Trước khi sụp đổ
thời vơ vét .
Tham nhũng ngày
càng leo nấc thang .
+
Tham nhũng ngày
càng leo nấc thang .
Đầy dân bán nước
tội dâng tràn .
Tham quyền kết Mỹ
: vô thòng lọng .
Cố vị vờn Trung :
cướp đất làng .
Lũ cộng hung hăng
đà hấp hối .
Toàn dân quật khởi
đã reo vang .
Cờ vàng phất phới
trên quê Mẹ .
Nước mắt mừng vui
phút khải hoàn .
Lâm Hoài Vũ
(Trích Thi Tập
Lưu Vong Trường Khúc )
THƠ TÂM SỰ THUYỀN NHÂN - LÂM HOÀI VŨ
TÂM SỰ THUYỀN NHÂN
Nhìn tấm ảnh tầu vớt người vượt biển .
Quá khứ
trở về đau buốt tâm can .
Nhớ ngày
xưa thoát tù ngục trại giam .
Về xum
họp với vợ hiền , con dại .
*
Những tưởng đâu
dòng đời thuyền xuôi mái .
Ngày vào rừng
phải cuốc đất trồng khoai .
Hai mươi cây đạp
xe đạp mệt nhoài .
Tối lại phải
làm tờ khai kiểm điểm .
*
Mới hơn tháng
công an phường gọi đến .
Bắt đi vùng
kinh tế mới sinh nhai .
Khai rừng hoang
lập nghiệp sống qua ngày .
Ba , Năm , Bẩy
làm không công cho xã .
*
Hai , Tư , Sáu
đẩy xe than mệt lả .
Để có tiền mua
mắm , muối , gạo , rau .
Vợ ở nhà cuốc
đất dưới mương sâu .
Thêm sào đất
trồng khoai ăn đỡ đói .
*
Mái nhà tranh
vách đất đêm lạnh lẽo .
Cả gia tài chỉ
có một giường tre .
Bàn , tủ, ghế
là những thứ xa hoa .
Áo lao động
chốn nương thân bò cạp .
*
Sáng thức dậy
dũ vài lần mới mặc .
Năm , bẩy con
bò cạp chạy tung tăng .
Chung quanh rít
bò ngổn ngang chỗ nằm .
Chiều về đến
nước không còn để tắm .
*
Mấy chục người
giếng thì xa thăm thẳm .
Vừa ăn , vừa
tắm , lu nước đục ngầu .
Hai thùng nước
trên vai gánh trước sau .
Về nơi ở thì
trời đà sắp tối .
*
Hơn ba tháng
sức người không chịu nổi .
Cuộc sống đọa
đầy địa ngục trần gian .
Từ giã vợ
hiền , con dại tìm đàng .
Không thể sống
cuộc đời như trâu ngựa .
*
Phải ra đi vượt
biên tìm đất Hứa .
Nếu Trời thương
sẽ gặp lại vợ con .
Cuộc hải trình
may mắn được sống còn .
Lúc nguy hiểm
đã được tầu cứu vớt .
*
Nay nhìn ảnh
viết vần thơ hồi ức .
Lòng tri ân vị
thuyền trưởng cưu mang .
Dù anh linh đã
siêu thoát mây ngàn .
Mỗi năm đến
hương lòng xin tưởng niệm .
Lâm Hoài
Vũ
27/04/2020
*VUI LÒNG BẤM LINK, XEM TIẾP:
https://hangoc2020.blogspot.com/2021/10/so-ac-biet-10-kinh-gioi-thieu-dong-tho.html
SINH NHẬT CẢM TÁC
* Mừng
Sinh nhật người bạn tù Tha Nhân
Trần Chương Lương
Ai bảo tám mươi
gọi là già
Vung
đao thi nhạc chém tà ma
Ly đầy
ly cạn không mặc cả
Mê câu xướng họa
vẫn tham gia
Thù
nhà nợ nước không từ giã
Tháng
ngày tranh đấu chẳng bỏ qua
* * *
Sinh
nhật tám mươi đông vui quá
Gia
đình bằng hữu yêu mến ta
Tình
yêu chất ngất như hương lúa
Vẫn sống
trong ta tuổi tám mươi
Thăng
trầm ân lộc nghĩa tào khang
Tay nắm
tay nhau vượt biển dâu
***
Xin tạ
ơn đời tuổi tám mươi
Và
cám ơn “mình” ta có nhau
Công
danh thăng trầm như mây gió
“Mình”
vẫn trung trinh “ mình với ta”
Cám
ơn các con tình hiếu thảo
Bạn hữu
xa gần vẫn có nhau.
San
Jose 2021
CVH
Hôm nay 10/10/2021, Mời Cô BKTD và quí vị nhàn lãm:
SINH NHẬT …GẮNG CƯỜI!
Hồng phước Trời ban cũng tám mươi
Tạ ơn Thượng Đế tạ ơn người!
Nửa đường gãy súng danh đành đoạn
Một chút nhạc thơ tiếng chẳng mười!
Đất Mẹ ngày về im ỉm lấp
Quê Cha hưng phục ít ai khươi!
Hoài hương nỗi đó luôn canh cánh
Sinh nhật năm nay phải gắng cười!!
Camthành Oct 10, 2021
Tha Nhân
***HƯƠNG CAU QUÊ MẸ
Xa lộ không đèn trăng rằm soi sáng
Gió trong lành từ đồng nội hây hây
Mùi cỏ non, hoa dại thoảng đâu đây
Ôi nhớ quá, quê hương thời tuổi ngọc
Hết lớp năm con ra trường tỉnh học
Xa mái nhà, xa khung cảnh đồng quê
Nhớ thương em vào mỗi lúc chiều về
Giờ tan học đứng chờ ngoài đầu ngõ
Thương nhớ mẹ, ánh lửa hồng bếp nhỏ
Cá muối chiên canh tép nấu bí đao
Dĩa mướp xào, cơm gạo mới trắng phau
Bữa thanh đạm chứa chan tình thương mến
Cha vắng nhà miệt mài nơi chiến tuyến
Vùng Trị Thiên tuôn nắng lửa, mưa dầu
Tháp Mười đĩa, muỗi, vắt chốn Cà Mau…
Chỉ trở lại trong những ngày nghỉ phép
Cả gia đình quanh mâm cơm sum hiệp
Kể cha nghe bao câu chuyện đậm đà
Mẹ vui cười lòng ấm áp nở hoa
Nhà mình nghèo, nhưng tình thương không thiếu
Lời cha mẹ, tụi con dần thấm hiểu
Không hiềm thù, không ganh tị với ai
Người hơn nhau ở lòng dạ thẳng ngay
Sống an phận, không lụy phiền đau khổ
Ngày ra trường chưa kịp đi nhận sở
Giặc chiếm miền Nam cha bị cầm tù
Con trở về làng vắng vẻ âm u
Phụ giúp mẹ chăm rẫy nương đồng áng
Đời tối đen, trời vẫn chưa rựng sáng
Em thơ đành bỏ phế việc học hành
Dấn thân vào cuộc lận đận mưu sinh
Tóc khét nắng, tay chân đầy bụi cát
Cây cau trồng cạnh ao bèo nước mát
Ngày cha đi, bẹ vừa mới trổ bông
Cứ đêm đêm hương ngát lọt vào phòng
Mẹ đếm từng ngày hoa kia kết trái
Thời gian qua mau, buồng cau được hái
Rồi đến mùa cau trở lại trổ bông
Năm theo năm mẹ thắt thẻo đợi chồng
Trại cải tạo cha vẫn chưa được thả
Tin cha chết trong lao tù nghiệt ngã!
Mẹ thương tâm, lâm trọng bịnh lìa đời!
Tìm tự do con liều vượt biển khơi
Chuỗi đau khổ phải chép bằng nước mắt!
Bao năm qua rồi xứ người lưu lạc
Nhớ mẹ cha, nhớ xóm nhỏ, vườn cau
Nhớ mùi hoa thoang thoảng dưới trăng sao
Tận đáy thẳm, thời gian còn ngát mãi…
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Email: dtdbuon@hotmail.com
***
TẠI SAO
TÔI YÊU BIỂN
“Tưởng nhớ em tôi cố SQ/ Hải Quân
Cao Hoàng Hoanh, tử nạn trên
đường
đưa người tìm tự do”. DTDB
Tại sao tôi yêu biển xanh mây
trắng
Yêu cánh hải âu nhàng hạ lượn
bay
Yêu bầu trời trong trưa hè ngập nắng
Yêu những chiều trên bến vắng người
Tại sao tôi yêu màu và bọt
biển
Trắng trinh nguyên trên sóng nước xanh lơ
Khó giữ trong tay, dễ dàng tan
biến
Thương thật nhiều cả trong giấc ngủ mơ
Tại sao tôi yêu vầng hồng chói
lọi
Ánh nắng vương lên mặt biển
đầy sao
Mây bay thướt tha, trời cao vòi vọi
Hải ngư giỡn đùa trên sóng lao xao
Tại sao tôi yêu hoàng hôn ngát
đậm
Mặt trời treo lơ lửng giữa
nước mây
Những tia sáng chói chan rồi tắt ngấm
Sắc đẹp muôn màu chỉ có nơi đây.
Tại sao tôi yêu trăng vàng
trên sóng
Mây mù tan bát ngát tận chân
trời
Nước lung linh, nguyệt chập chờn lồng bóng
Ôi mơ màng huyền ảo quá biển ơi
Tại sao tôi yêu thương trời
biển động
Gió cuồng, cuốn xoay giận dữ
thét gào
Mây đen phủ dầy, bốn phương trời rộng
Sấm chớp ầm ầm, sóng bủa, dâng cao
Đoàn
tàu vẫn kiên trì không lùi bước
Tiến
âm thầm trong biển nổi cơn điên!
Thủy thủ vững tay ghìm tàu tới trước...
Nên sá gì biển vật vả triền miên
Tôi
đã yêu, và trọn đời yêu mãi…
Với
những gì hiện hữu ở đại dương
Vì lòng biển u huyền vùng Nam Hải
Có cuộc đời, nguyệt mộ của người thương…”
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
***
THI SĨ NHẤT HÙNG
Mùa thu |
DẤU XƯA
Hoa Văn
Tôi về tìm lại dấu xưa
Bụi thời gian phủ đôi bờ nhân sinh
Tôi về tìm lại bóng mình
Tìm mùa lá rụng tìm tình gió bay
Tôi về tìm lại tháng ngày
Cùng em trên lối đi đầy cỏ hoa
Mang duyên thơ cõi bao la
Ôm từng con chữ sương sa mịt mùng
Tôi về tìm lại hồn rừng
Náu nương một thuở che dòng thơ đau
Tôi về tìm lại bể dâu
Từng cơn giông bão bạc đầu riêng tây
Tôi về tìm lại cơn say
Cùng bè bạn những đắng cay một thời
Chén cơm manh áo tiếng cười
Đói no cùng bước ách đời cùng mang
Tôi về tìm buổi tan hàng
Tim đau ruột thắt lòng tan nát lòng
Bỗng dưng xa xót vô cùng
Bỗng dưng quá khứ chập chùng ghé qua
Tôi còn tôi chút tình xa
Câu thơ nốt nhạc lời ca bóng hình
Trái tim nở đóa ân tình
Tôi nâng niu nụ hoa bình minh hoa.
Hoa Văn
Mùa Thu tháng Chín mùa Thu
Cuộc đời thiếu nhạc không thơ cũng buồn
Mùa Thu tháng Chín tôi còn
Có tình để nhớ tim son để chờ
Tôi lòng một lối thơ qua
Yêu Thu tháng Chín yêu Hoa tháng Mười
Gió đưa gió đẩy bồi hồi
Tôi đi từng bước chân đời quẩn quanh
Tình chia ngào ngọt tâm tình
Đường kia lối nọ bước thênh thang hồng
Mùa Thu tháng Chín tuổi mừng
Chờ ai bên chén rượu nồng gió đưa
Mùa Thu mùa của mộng mơ
Tuổi quên tuổi nhớ ngu ngơ phận đời
Mùa Thu về giữa cõi người
Chút tình thơ chẳng để vơi mộng thầm
Mùa Thu mùa của trăm năm
Lá vàng lá đỏ lá nằm bờ nghiêng
Mùa Thu tôi nỗi niềm riêng
Nay thi mai phú hồn nhiên dỗ dành
Mùa Thu mùa của ân tình
Mùa Thu tôi giấc mộng lành nở hoa
Bên trời rạng rỡ câu ca
Mùa Thu tôi nắng chan hoà yêu thương./.
Lục bát: Kiều Mộng Hà - Hồ Công Tâm
NIỆM KHÚC VÔ LỜI
Tôi ngồi nhìn lá sang ngang
Mùa thu mộng cũng úa vàng đốm nâu
Con sâu đo mãi vết sầu
Bao đêm ngồi đếm biển dâu cuộc đời!!!
Tôi ngồi niệm khúc vô lời
Níu thời gian giữ bóng người năm xưa
Chuyện lòng mấy bận nắng mưa
Nhòa phai ký ức, dư thừa lệ rơi
Tôi ngồi như thể… ngồi chơi
Cơn đau gặm nhấm…khô môi đợi chờ
Giọt sầu ri rỉ vào thơ
Sương khuya lạnh bóng, trăng mờ ướt mi
Gió như ru khúc trầm thi
Đêm nghe lá khóc, từ quy gọi tình
Kiều Mộng Hà
Sept 29th2021
[2]
TRÌ TỤNG...
Tôi ngồi hong nắng bình minh,
Sưởi hồn đơn lạnh, ấm tình giá băng.
Ai làm dậy sóng đất bằng
Cho tre bật gốc, cho măng lụi tàn!
Tôi ngồi tiếc giấc mơ tan
Thương cây nhớ cội... quan san chia lìa
Tương tàn huynh đệ phân chia,
Người Nam kẻ Bắc mai kia... một nhà.
Tụng Kinh Diệu-Pháp Liên-Hoa,
Cầu mong trăm họ giao hoà tương thân.
Đường về không lấm bụi trần,
Quê xưa trảy hội mộ phần đắp xây.
Dẫu vơi... kho đụn lại đầy
Dân an quốc thái... nắm tay chúc mừng
Tự do dân chủ phục hưng
Mưa hoà gió thuận... cây rừng đơm hoa.
October 1st 2021
Vào Th 4, 29 thg 9, 2021 vào lúc 22:16 Kieu Mong Ha <kieumongha@gmail.com> đã viết:
Sau gần 2 tháng “ mê” vườn
Hôm nay mới đi dạo cùng thơ…
Thân mời quý Thân hữu đọc thơ kmh
Đa tạ
kmh
NIỆM KHÚC VÔ LỜI
Tôi ngồi nhìn lá sang ngang
Mùa thu mộng cũng úa vàng đốm nâu
Con sâu đo mãi vết sầu
Bao đêm ngồi đếm biển dâu cuộc đời!!!
Tôi ngồi niệm khúc vô lời
Níu thời gian giữ bóng người năm xưa
Chuyện lòng mấy bận nắng mưa
Nhòa phai ký ức, dư thừa lệ rơi
Tôi ngồi như thể… ngồi chơi
Cơn đau gặm nhấm…khô môi đợi chờ
Giọt sầu ri rỉ vào thơ
Sương khuya lạnh bóng, trăng mờ ướt mi
Gió như ru khúc trầm thi
Đêm nghe lá khóc, từ quy gọi tình
Kiều Mộng Hà
Sept 29th2021
BÃO BÓNG ĐÁ
Biển người đổ xuống lộ...
hề chi
Mừng đội bóng ta nhất,
chẳng nhì.
Đi bão cuồng say bay
áo lót,
Về đêm ngầy ngật
mất quần sì
Nam nhi chạy nhảy la ầm
ĩ,
Thiếu nữ thoát y sướng...
cực kỳ.
Đường phố lên đèn kèn
nhộn nhịp,
Việt Nam Vô Địch (!)...
tếu hi hi.
HỒ CÔNG TÂM
ĐẠO ĐỨC GIẢ ?!!!
Bức hình nghệ thuật cớ sao mà
Mép giải mồm loa mụ-quản-gia
:
Lục tặc tam bành la ỏm
tỏi,
Ba hồn chín vía gọi
ma tà !
Khua môi múa mỏ kêu
làng nước,
Trợn mắt vung tay vớ
chổi chà !
Nhân nghĩa rõ là
bà-tú-đễ
Mặt nhà đạo-đức-giả
lòi ra !
Oct 15th 2021
THI CA THỜI ĐẠI
Người xưa lên ngựa vẫn làm thơ
Đuổi giặc những mong
giữ cõi bờ.
Thơ động viên
thêm lòng ái quốc,
Thơ thi vị hóa việc
quân cơ.
Thơ còn tố cáo
tay sai giặc,
Thơ lại bêu tên lũ trở
cờ.
Quần chúng tẩy chay
thơ õng ẹo,
Viễn mơ, lạc lõng...
ngó bơ vơ.
Hồ Công Tâm
***
Cách ly
Ông đăng hình này, ông muốn nói gì ... xin ông nói rõ
Ông ủng hộ cách ly theo kiểu riêng tư ...?
Ông ủng hộ cách ly theo kiểu cứ về quê mà sống
... hay ông cách ly để câu cá với nàng
Muốn câu cá với nàng, ông cần lưu ý
Cần câu của ông không đáng vài ngàn
Trùn của ông chừng vài trăm bạc
Nhưng điều cần làm là phải "test" cô nàng !...
Bộ Kid để test, giá cao chừng nữa triệu
Đừng tiếc tiền! ... đã chơi thì phải chịu
Đụng của "ngàn vàng" ... chi vài triệu chẳng sao
Chơi như thế chẳng có gì phải lỗ !...
Nhưng một điều ông cần để ý
Để nàng khỏa thân câu cá thế kia
Dân xúm lại ồn ào, coi ngó
Ổ dịch kia phát tán ... chuyện chẳng chơi !...
Đặng Quang Chính
Những đóa hoa tình
Bên cửa sổ hàng phong lan ngóng cổ
Đón khách xa đến viếng một ngày nào
Em ngồi đó nhìn xa xôi tư lự
Tình yêu kia đích thực đến từ đâu ...?
Tình cho không, không bao giờ vắng thiếu
Bãi đất khô cần mưa xuống rạt rào
Tình không bán cứ dững dưng nó đến
Ôm vào lòng, biêt chia xẻ cho ai
Ôi tình cảm ... có cần chia, cắt, xẻ
Có cần rờ, cần đụng chạm, mó vào
Tình yêu đó, điều gì mong manh lắm
Cứ gần xa làm thổn thức con tim !...
Có người nói con tim cần lý trí
Ấy ... con người hai thể ấy vẹn toàn
Còn gì nữa cứ thêm vào cho trọn
Luân lý đời, tôn giáo chất chồng thêm
... và thế là ta cứ xoay mồng mồng
Như thời gian cứ xoay quanh đều đặn
Như trái đất theo chu kỳ năm tháng
Như cuộc đời sinh tử cứ quay tròn
Dàn phong lan xinh tươi đầy màu sắc
Có ngóng ai, có mong chờ này khác
Em vẫn đẹp, vẫn dịu dàng đằm thắm
Vần ngồi kia nhìn những đóa hoa tình !...
Đặng Quang Chính
Hạ chưa đủ ấm thu đã về
Chim tìm nơi ấm đã bay xa
Bướm không vờn lượn hoa tàn úa
Lá cứ lượn lờ gió lắt lay
Mưa lất phất bay như ai khóc
Ngưu Lang, Chức Nữ đã gặp nhau ...?!
Ta nàng xa cách chừng lâu lắm
Gặp lại nhau rồi ... vui như xưa ...?!
Đặng Quang Chính
Ôn mối tình thu
Em ngồi nhìn lá vàng rơi
Em ngồi mặt chẳng nụ cười trên môi
Mối tình em đã lên ngôi
hay rơi rụng xuống lá thu bên đường !...
Em ngồi lòng có bàng hoàng chuyện xưa
Chuyện trời chuyện của mây mưa
Chuyện em chuyện của tích xưa qua rồi
Em ngồi nhặt lá mùa thu
Đếm cho hết cõi thiên thu tình người
Lệ sầu em cất vào thơ
Nhạt nhòa ký ức lệ rơi ngập tràn
Phải chi đừng
có ly tan
Em ta ngồi đếm bể dâu cuộc đời
Cuộc đời có phải tiếng cười
Hai trái tim đó là lời yêu đương !...
Đặng Quang Chính
HOA HỒNG CÓ GAI
Đóa hoa Hồng em đã buông lơi,
Phút giây ngắn ngủi lãng mạn ấy,
Chắc chỉ có một lần trong đời.
Những ngón tay em chợt thấy đau,
Hoa Hồng có gai chạm qua mau,
Đóa hoa tỏ tình rơi xuống đất,
Lời yêu chưa nói đã nghẹn ngào.
Anh làm ngón tay em bị thương,
Ngón tay rướm máu tình tai ương,
Đóa hoa Hồng em không kịp giữ,
Tính của anh cho cũng hoang đường.
Anh làm cho đóa hoa Hồng buồn,
Làm cho người nhận hoa ngỡ ngàng,
Tại anh trao hoa không đúng lúc,
Hay tại em chưa mở tấm lòng
Em không nhặt đóa hoa Hồng lên,
Nhưng em hiểu anh đã yêu em,
Nhìn nhau, gần nhau chưa là một,
Anh và em xin đừng xa thêm .
Ngón tay rướm máu, máu sẽ khô,
Chỉ sợ trái tim em dại khờ,
Vẫn đập hoài nhịp tim thương nhớ,
Vẫn tưởng thật khi tình là mơ.
Cám ơn đóa hoa Hồng có gai,
Đã làm nên vết thương trong đời,
Dù anh không còn yêu em nữa,
Em vẫn yêu hoa, yêu một người..
Nguyễn Thị Thanh Dương.
***
Ta, một kẻ lữ hành...
Thế cho nên rong chơi, yêu thương, phấn đấu, học hỏi, cầu tiến, ganh đua ... cũng chỉ là giai đoạn của cuộc sống mà thôi.
Tất cả đều thay đổi vì cuộc đời là vô thường.
“Thơ Ngô Minh Hằng: Kẻ Lữ Hành” để nghe tâm sự của tác giả trong cuộc hành
trình có đầy đủ vui buồn và phong ba, với nhận thức cuối:
“Nên lòng ta điềm nhiên
Chờ tàu vào ga chót
Vẫy tay, cười, quay gót
Kết thúc cuộc hành trình …”
****
Ta, một kẻ lữ hành
Ghé chơi, thăm trái đất
Làm quen cùng tạo vật
Ta nhận đó quê hương
oOo
Biết khổ đau, hờn giận
Biết chốn đời tất bật
Đầy gian trá hiểm hung
oOo
Biết buồn điều chia biệt
Biết thương sông núi Việt
Trong khốn khó lao lung
oOo
Có tiểu nhân, quân tử
Có tấm lòng rộng mở
Có con tim lạnh lùng
oOo
Có đồng hoang thú dữ
Ta là người khách lữ
Bảy mươi lăm năm rồi
oOo
Ta đã từng nếm thử
Và thấy điều bất tử
Trong cõi tạm vô thường
oOo
Giữa trưa hè sa mạc
Ta, chính ta hèn nhát
Đã làm mất quê hương !
oOo
Toàn người cùng chủng tộc
Đường ta đi đơn độc
Vai ta nặng hờn oan
oOo
Sóng sôi lời du mục
Xót dân ta tù ngục
Trong chế độ phi nhân
oOo
Tàu ngừng, sân ga cuối
Kẻ lữ hành rong ruổi
Có lúc phải dừng chân
oOo
Qua mấy thời bão tố
Đất và trời tung nổ
Trong từng cuộc biến thiên
oOo
Chờ tàu vào ga chót
Vẫy tay, cười, quay gót
Kết thúc cuộc hành trình ...
THI SĨ HÀN THIÊN LƯƠNG
***DOAN DU <doandzu_sg@yahoo.com> wrote:
TÔI MUỐN HỎI
Tôi muốn hỏi các ông bà lãnh đạo,
Lớp người tài, với “trí tuệ đỉnh cao”
“Thời đại vinh quang, rực rỡ, đáng tự hào”…
Về nỗi trăn trở của đồng bào tôi, cả nước :
Rằng Bản Giốc, Nam Quan,… của bao đời trước
Nay “nằm sâu” trong đất nước “Anh Em” ?
Kìa Hoàng, Trường Sa, “Biển-cổ-tích An Tiêm”
Giờ “Bạn Tốt” ngang nhiên rằng … của họ ?
Đường biên cương, bản đồ xưa ghi rõ
Ta cũng đành “nhượng bộ”, rút vào sâu !
“Du lịch di dân” : xâm lấn kiểu Tầu,
Bất động sản nhìn đâu cũng thấy Chệt !
Những công trình quốc gia giao chúng hết,
Rồi nợ nần đến chết có trả xong ?
Bẫy nợ gài, tiền vốn lẫn tiền công,…
Sẽ đem dải non sông ra cầm cố ?
Đà Nẵng, Nha Trang, Cam Ranh, … lố nhố
Con cháu “Bành” chật phố, ngập biển khơi !....(1)
Lòng hờn căm, dân chẳng thốt nên lời,
Mà lãnh đạo vẫn miệng cười, tay bắt ?
…………………….
Dân hỏi đây, vì muốn nghe sự thật,
Chuyện thường tình, có “cơ mật” chi đâu ?
Xin lắng nghe, đừng "chụp mũ" lên đầu,
Đừng “qui kết”, và đừng buông câu “Phản động” !
Du Đoàn.
Saigon – Cuối thu 2019.
(1) = Bọn bành trướng Tầu cộng. Được gửi từ iPhone của tôi
NẾU KHÔNG CÒN NGÀY MAI...
Giả dụ ngày mai.. tôi bỏ tôi
Dù bao mộng ước vẫn đầy vơi..
Tôi sẽ đi trong niềm thanh thản
Hay ngoảnh nhìn sau.. lệ tiếc đời!
Giả dụ ngày mai phải tạ từ
Một đời gom góp những riêng tư..
Tôi mang theo tất, hay nhường lại
Dẫu tận đáy lòng bao luyến lưu!
Giả dụ ngày mai.. tôi bỏ mình
Yên bình, phúc lạc với lời kinh.
Hay ra đi giữa nghìn thương, hận.
Giữa những dằng co mé tử, sinh ?
Tôi biết ngày mai nếu vắng tôi
Vầng hồng vẫn mọc, vẫn mây trôi.
Vẫn tiếng trẻ thơ cười trong trẻo..
Tôi, nghĩa gì đâu giữa cuộc đời!
- Nếu thật ngày mai sẽ.. ngủ say
Thì nay tôi sống thế nào đây
Lời thương xin nói thay thù hận
Hay mãi ngập lòng chuyện đắng cay ?
Tôi biết trần gian một giấc mơ
Mà vẫn tranh giành đến xác xơ.
Cố vớt trăng vàng trên bến mộng
Mấy độ trầm luân.. tiếp dại khờ.
Ví dụ ngày mai tôi bước xa
Bàn tay quen nắm có buông ra
- Còn hơn thiên hạ từng câu nói.
Bao nỗi căm hờn quên, thứ tha ?
- Nếu thật ngày mai tôi bỏ đời
Chiều nay ngồi nhẹ ngắm mây trôi,
Niềm thương xin gửi cùng đây đó..
Nguyện chỉ mang theo những nụ cười.
Tôi như đã đến, chưa từng đến
Thì đời đâu rớt lệ chia phôi .
Hôm nao gặp gỡ .. chưa từng hẹn
Đi, chẳng ai chờ , có thế thôi!
Như Nhiên
T Tánh Tuệ
- Một nén hương cửa Thiền gửi Phật tử Phi Nhung..
Nguyện cầu hương linh ca sĩ Phi Nhung (PD. Tịnh Bình) siêu
sanh nhàn cảnh...
Nam Mô Phật Pháp Tăng Thường Trụ Tam Bảo
Bài Thơ cho Huế
Sáng sương mờ núi, trưa mưa ướt đồi
Huế của người - Huế của tôi
Huế bay theo nắng. Huế ngồi mộng mơ
Bao ngày tháng đợi năm chờ
Huế ngày xưa, Huế bây giờ về đâu ?
Đêm sâu trăng ngả trên đầu
Ngiêng vai ngắm Huế dạ sầu như trăng
Sóng buồn vỗ ướt bàn chân
Thương trao Huế trọn những vần thơ yêu
Huế ơi ! Huế đẹp yêu kiều
Tôi đi bên Huế chân xiêu... liễu hờn
Buổi chiều như níu hoàng hôn
Áo ai vạt bướm... Trăng cong đôi mày
Tôi ngồi chờ sợi nắng phai
Hoa tim tím rụng vào tay ai rồi
Huế của người, Huế của tôi
Huế khe khẽ bước thơ vời vợi theo
KIỀU MỘNG HÀ
Thơ Cảm Tác:
Cảm Ơn Hà, Như, Hiền, Lãng
(Lời cảm ơn về tác phẩm “Bản Tâm Ca Cho Huế”)
Kiều Mộng Hà đem Huế đến ta
Bảo Như phổ nhạc thẳm giao hòa
Diệu Hiền thánh thót pha lê tím
Phong Lãng nhịp cầu nối thiết tha!
Thăng hoa!
Đức Hùng
Sydney, Úc Châu, 15/10/2021
Thơ Họa:
TÂM TÌNH GỞI HUẾ
Đêm nay trong độ sang mùa
Sương giăng đầu núi, mưa tuôn xuống đồi
Ôi buồn xứ Huế trong tôi
Trời vương nắng úa, đêm ngồi ước mơ
Bao năm cứ mãi mong chờ
Cảnh ngày xưa ấy…bây giờ nơi đâu ?
Sương khuya rơi nhẹ qua đầu
Bước đi chầm chậm lòng sầu nhớ trăng
Nước sông thấm ướt đôi chân
Lời thơ chợt hé nét vần thương yêu
Huế sang dáng dấp phù kiều
Mơ ai mà bước liêu xiêu…tủi hờn
Buồn ai mà nhớ nụ hôn
Nhớ ai cánh áo vạt tung ngang mày
Ngồi đây chờ nắng chiều phai
Cành hoa tím rụng trên tay em rồi
Muôn năm Huế đẹp trong tôi
Thần Kinh bước nhẹ…xa vời níu theo ...
TẠ VƯƠNG KIM
(15/10/2021)
CHỈ CÒN NỔI NHỚ
Em đi khi gió Thu mùa,
Lá vàng lất phất đón mưa dưới đồi.
Lệ tràn ướt thấm tim tôi,
Buồn ai tâm sự ..hết rồi mộng mơ.
Em đi để lại trông chờ,
Chồng con hạnh phúc bây giờ nơi đâu?
Sông Hương nhớ mãi trong đầu,
Huế ơi! Sao Huế gắn sầu chi trăng?
Ngày xưa đôi bước song chân,
Nay buồn đơn độc họa vần bến yêu.
Dáng nhung lấp lánh yêu kiều,
Khiến mây lánh tránh liêu xiêu gió hờn.
Bướm tìm cúc gởi nụ hôn,
Lạc vườn hoa dại bôn chôn mắt mày.
Mười năm tình chẳng nhạt phai,
Thì mười năm nữa sẽ phai vai rồi.
Giờ thì chỉ nhớ Huế thôi.
Mộng Hà kiều diễm xa vời bóng theo.
HỒ NGUYỄN
(16-10-2021)
VỌNG QUỐC HÀNH
Quê cha, đất tổ cách muôn trùng !
Ta đành ly biệt đã bao đông
Bao đông tính sắp gần hoa giáp
Thương nhớ đầy vơi chẳng tận cùng
Ta nhớ thời còn trong đại học
Mơ đem bút mực thế gươm cung .
Gập phải cai thầu làng báo chí
Tố ta như một kẻ nằm vùng .
Cũng may không vướng vòng lao lý .
"Tam Quý" (*) cùng bàn góp sức chung
Tính đem nhiệt huyết lo cho nước
Hùng khí thanh niên đã nổ bùng :
Quý Biên sốt sắng lo tài chánh .
Quý Nghiêm thề diệt sạch quân hung
Tuyển "Chấn Bốn Cho" làm sát thủ,
Hắn khoe tài sức rất kiêu hùng !
Nhận lãnh tiền nong sau mất dấu ...
Tình hình chính trị chuyển rồi rung .
Quảng Đức cháy tiêu trong khói lửa :
Cấm trại quân nhân cực tận cùng !
Sư Sãi, Cha Thầy đua thúc đẩy
Phật tử, con chiên đã nổi sùng
Bùi Phát, Ấn Quang lo xách động
Loa vang, trống giục cứ thùng thùng .
Sinh viên học xá buồn thân phận
Tán chuyện tầm phào lấy đấu đong (?)
Ngao ngán nhìn đời không lối thoát ,
Hận mình không thể hoá Chim Hồng
Ôi những Chim Hồng nay biệt tích !
Chỉ là thần thoại có hay không ?
Cố công đèn sách chi cho uổng ?
Đèn sách ngổn ngang chất cả chồng !
Mong ngóng chờ ngày đi Thủ Đức
Tập đeo băng đạn thắt ngang lưng .
Lên đường chiến đấu ngoài rừng rú
Ngủ trên sỏi đá chẳng chăn mùng !
Trai sinh thời loạn thương bè bạn ...
Giữ gìn đất tổ một lòng trung .
Bến Hải, Cà Mau lo đuổi giặc
Gian lao nguy hiểm trí không chùng !
Giận thay cái lũ ham danh lợi
Ích kỉ lăm le miếng đỉnh chung
Chó ngáp phải ruồi vào Quốc Hội
Đồng sàng dị mộng chẳng sao " đồng"
Nhạc Trinh công Sơn vang khắp nẻo
Khơi nguồn cho quốc phá gia vong .
Mươi bà mệnh phụ mê bài bạc
Thúc chồng tham nhũng mới vùa lòng ,
Cứ tưởng ăn trên ngồi trước mãi
Đến nay mất sạch có đau lung ?
Cả bọn nằm vùng giờ lộ mặt
Nhặng sị ta đây chẳng ngượng ngùng !
Tướng tá ngu hèn không biết nhục
Còn dùng hồi ký đặng khoe công
Còn đòi lúc chết cờ vàng phủ :
Ta xưa chống địch vững hơn đồng !
Bao tên quân dịch thường tìm trốn
Nay khoe diệt giặc rất là xung
Lũ Chệt năm nao làm lính kiểng
giờ khoe bắt địch giỏi truy lùng
Làng lưới vài tên "thi sĩ dỏm"
Đòi gìn văn hoá giữ thuần phong !
Chỉ biết gang mồn ra chửi đổng
Tự tôn tự đại mới vui lòng ...
Tị Nạn trở cờ đòi cứu quốc ,
Cãi nhau khản cổ tới xù lông
Anh nào cũng nghĩ mình tay tổ ,
Mở miệng phà hơi thúi nực nồng
Chẳng xót dân đen đang khổ ải ,
Quanh năm ỳ ạch với cùm gông
Thương Nữ, MC mê nhí nhảnh
Rên "Hậu Đình Hoa" chẳng ngại ngùng !
Quặn thắt ruột gan đau thế sự
Hận chẳng giữ gìn được núi sông
Nên phải nổi trôi theo vận nước
Cùng bao rác rến chảy chung giòng
Cho lũ lòng tong theo rúc rỉa
Nhìn chúng loay hoay khóc khó xong !
Nhớ giải Lĩnh Nam hình chữ S,
Quê cha đất tổ cách muôn trùng
MA NU
*Tam Quý gồm Quý Biên Quý Nghiêm và Quý Bái
***
Trăm năm trong cõi người già, một bài thơ,
tuổi già ai cũng thấγ mình trong bài viết
Trăm năm trong cõi người già
Chuyện gần nhớ ít,chuyện xa nhớ nhiều
Chuyện từ
thời bé tẻo teo
Nhớ từng
chi tiết chẳng điều nào
quên
Thế mà chuyện mới kề bên
Chưa
ra khỏi ngõ đã quên mất rồi
Mắt đang đeo kính hẳn hoi
Bà tưởng mất
kính khắp nơi bà tìm
Tờ báo ông
để ngăn trên
Ông lục ngăn dưới nên tìm chẳng ra
Chìa khóa bà để trên nhà
Bà chạy xuống bếp tìm ba bốn lần
Dép, giày ông để ngoài sân
Gầm giườ ng ông
kiếm nên lần không
ra.
Gặp người hàng xóm chào qua
Nghĩ hoài không nhớ
ông, bà tên chi
Thẫn thờ ngồi
trước ti vi
Mắt tuôn đầy lệ bờ mi ướt nhòe
Thương người,cám cảnh,nhớ
quê
Chuyện nhà ,chuyện nước khó bề ngồi im
Xem ra cảm xúc đầy mình
Dễ hờn,dễ
tủi,nặng tình nghĩa nhân!
Tai nghe phải nhắc nhiều lần
Tập trung cố gắng mười phần hiểu ba
Mắt nhìn mở
đến tối đa
Trông gà hóa cuốc, quạ thành đa đa
Lương hưu
tưởng đã đưa bà
Ông yên chí cất đến ba, bốn ngày
Hết tiền bà giục đi vay
Giật mình thảng thốt: tiền đây thưa bà.
Bà lườm ông chỉ cười xòa
Quên tiền thì có, quên bà thì không.
***
❤️❤️❤️❤️❤️
(Nguồn:Tác giả Đặng Thị Thanh An)
Photo : Tác giả cung cấρ
P/s : Tác giả năm naγ đã 92 tuổi mà vẫn sáng tác
rất nhiều Thơ haγ ! Kính chúc cô nhiều sức
khỏe và hạnh ρhúc mãi
nhé !
***
SA CHI LỆ
CHỈ LÀ
Trong bóng đêm
Con sâu hoang tưởng ngông nghênh
Trên cành hoang
phế
Ngo ngoe đôi vòi tìm hơi ấm
Em nằm nghiêng phơi trần lưng mời gọi
Mười ngón tay ngu ngơ
Đi tìm chân lý vẹt đầu vô nghĩa
Làm gì có nụ cười từ cõi ma quỉ hôm nay
Tình người nhiễm độc
Mua bán thần thánh chợ đen
Chữ nghĩa chỉ là phù phiếm
Tiếng kinh cầu nấc nghẹn trong đêm
Bất giác hơi thở len trong nươc mắt
Em nhìn thấy gì không
Đứa con hoang èo ọt thành xa lạ
Khi chủ nghĩa nhồi nhét đức tin
Khi tham vọng thét gào dối trá
Thảm kịch phủ chụp trần
gian
Ác quỉ cùng nhau khiêu vũ
Xác người lớp lớp chất chồng thiêu đốt
Tạo thành địa chấn hủy diệt tâm linh
Còn gì trong ánh mắt long lanh
Niềm tin bỗng héo cuốn
Sắp rụng
Giữa cơn mê sảng nhân đạo
Ta đi tìm em
Dù chỉ là chiếc bóng mờ xa
Đôi chân xiêu ngả bước đi hy vọng
Vượt qua cơn hồng thủy thiên la
Vẫn chưa thấy ánh sáng mầu nhiệm
Chỉ còn quanh đây
Những cái bóng dị thường ngu ngốc
Quấy rối thiền cư
Và em gọi ta tỉnh giấc
Cùng đi giữa hoàng hôn mộng mị
Với niềm hy vọng mong
manh
Như cánh chim chập
chững
Bay nhảy tung
tăng bên dòng ảo giác
Chảy vào đam mê
Đá tung thánh thiện
Giữa bầy thú
hoang ngu ngơ hiện hữu
Mon men mở cửa đợi
chờ
Mầu nhiệm
Ta đi tìm lại
mình
Đánh mất ao nhiêu
năm trên gai nhọn gian truân
Khởi đầu cũng là
cuối nẻo
Nâng niu mặt trời
sám tro khệnh khạng chống gậy
Bình rượu túi thơ
một bầu tâm sự
Biết ngỏ cùng ai
Khi hoàng hôn chỉ
là khoảnh khắc lịm dần...
Em ơi!
SA CHI LỆ 19-5-2021
***
Đăng nhận xét