DÒNG THƠ THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO
DÒNG THƠ THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO
Triết Lý Tam Hầu Thơ Trần Quốc Bảo
Triết Lý Tam Hầu
Nào ai thoát được cảnh
đời xót xa!
Nhà Sư Ấn độ Vadjra,
Đưa ra triết lý, giúp
ta thanh nhàn.
Xét rằng đời, vốn đa
đoan,
Muốn vui sống, phải tịnh
an tâm hồn.
Như ba con khỉ, mà
khôn!
Lấy tay, bịt mắt, bịt
mồm, bịt tai!
Bịt mắt, ta chẳng
nhìn ai,
Chỉ nhìn cái đúng,
cái sai của mình!
Diệt trừ: tà sắc, dục
tình,
Thì buông bỏ được
bóng hình đam mê.
Bịt mồm, ta chẳng
khen, chê,
Dối gian chẳng nói,
chửi thề cũng không.
Hiền như có Phật
trong lòng!
Thì buông bỏ được những
vòng lợi danh.
Bịt tai, chẳng rõ âm
thanh,
Thấy đời đẹp, tựa bức
tranh không lời!
Mở tâm thương mến mọi
người,
Và buông bỏ hết!… Coi
đời hư không!
“Tam Hầu” triết lý
phương Đông, (*)
Tuy đơn sơ, lại mênh
mông luận bàn!
Người xưa, để lại
khôn ngoan,
Ngàn sau, hồ dễ thế
gian tận tường!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
tác giả:
(*) “Tam Hầu” triết
lý phương Đông: Triết lý này phát xuất từ nhà Sư Vadjra (Ấn độ) vào thế
kỷ thứ 8, lan truyền qua Trung hoa và Nhật. Đến thế kỷ 17, ở Nhật tại Đền
thờ Tokugawa có tượng 3 con khỉ. Tên chung bức tượng là Sambiki Saru (3 khỉ
khôn ngoan). Tên Khỉ bịt mắt, là Mizaru; Khỉ bịt miệng, là Mazaru; Khỉ bịt tai,
là Mikazaru.
Rằm Xưa
Đêm nay, có phải đêm
rằm?
Trăng tròn vành vạnh,
Trăng nằm ngọn cây.
Êm đềm theo gió heo
may,
Trôi về đây, những
cánh mây lưng trời.
Mang theo kỷ niệm xa
vời,
“Ngày xưa còn bé”… một
thời mộng hoa!
Có cô bạn gái bên
nhà,
Trung Thu thường tới,
ăn quà ngắm Trăng.
Đêm nay, có phải đêm
rằm?
Nhớ ơi là nhớ, bóng
Trăng trắng ngà!
Nhớ cô bé, giống… Hằng
Nga,
Và tôi, là… chú Cuội
già mộng mơ!
Giấc mơ thuở ấy, ngây
thơ,
Ước gì, hai đứa… được
đưa lên Trời
Đêm Trung Thu, bé và
tôi,
Rước đèn sao sáng,
dạo chơi cung Hằng!...Góc trời lữ thứ,
Trăng nằm đơn côi?
Lạc loài, mấy cụm mây
trôi!
Tàn theo ký ức, một
thời… rất xa!
Bao giờ trở lại cùng
ta…
Trăng xưa, trên ngọn
cây đa đầu làng?
Bao giờ gặp lại cô
nàng,
Rằm xưa, mơ ước… bắc
thang lên Trời ?
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
tác giả:
Cuộc Đời Phù Vân Thơ Trần Quốc Bảo
Cuộc Đời Phù Vân
Nhìn mây tụ lại, rồi
tan cuối trới.
Ngắm dòng sông, lững
lờ trôi,
Cho ta cảm nhận, cuộc
đời phù vân!
Ngày nào bừng tiết lập
Xuân,
Rồi Thu cũng tới, đầy
sân lá vàng.
Dù thường dân, đến Nữ
Hoàng,
Trăm năm, rồi cũng xe
tang cuối đường!
Con người, trong cõi
vô thường,
Hữu sinh hữu tử, lẽ
đương nhiên rồi.
Công danh phú quí
buông xuôi,
Theo nhau vĩnh biệt
cuộc đời phù vân.
Nữ Hoàng cho đến thường
dân,
Ra đi còn được thế
nhân lưu truyền:
Ấy là những vị “Đại
Hiền”!
Xác về cát bụi, Hồn
thiêng về Trời!
Trải muôn thế hệ qua
rồi!
Như sông nước chảy.
như trời mây tan,
Như hoa sớm nở tối
tàn!
Cuộc nhân sinh, thực
rõ ràng “phù vân!”
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
tác giả
Quocbao_30@yahoo.com
Bài Thơ Lỡ Vận Thơ Trần Quốc Bảo
Bài Thơ Lỡ Vận
Ai người lỡ bước sang
ngang,
Còn tôi, lỡ với giang
san lời thề
Bây giờ, một dạ hai
quê,
Bài thơ lỡ vận, trăm
bề đắng cay!
Nghe sông núi gọi từng
ngày,
Tuổi già khí lực, tiếc
thay chẳng còn.
Cây tùng kia giữa sườn
non,
Hiu hiu ngọn gió,
tùng còn reo vui.
Nhìn tùng, lòng những
bùi ngùi
Ôm lưng bầu rượu, giữa
đời lang thang.
Chiều rơi, ngẫu hứng
dăm hàng,
Giải buồn thơ thẩn,
ngâm tràn cung mây
Quê hương đã chẳng bến
này,
Dù trong dù đục, men
say xóa nhòa.
Tạm dung nơi đất người
ta,
Cuối đường đành lẽ,
nhận là quê hương!
Muốn quên cho dứt đoạn
trường,
Nhưng hồn, sao vẫn nhất
phương sơn hà!
Trải dài mấy chục
Xuân qua,
Cái buồn một
thoáng sát na vẫn còn!
Tiếng tùng reo ở đầu
non,
Tiếng hờn sông núi,
héo hon tâm hồn!
Chưa bình minh đã
hoàng hôn,
Bài thơ lỡ vận, viết
còn dở dang!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
tác giả:
Đăng nhận xét