Ý NGA BỌT KHÔNG CẦN VỚT

 Ý NGA BỌT KHÔNG CẦN VỚT


(Truyện ngắn)
 

Ý Nga
  
                    Quán phở sáng thứ Bảy đông nghẹt khách xếp hàng ngoài cửa.
          Mới có 11 giờ 30 mà cô hầu bàn đã chạy mỏi cả chân. Bực mình nhất là khi đến bàn số 13: chỉ có hai người đàn bà thôi nhưng cô lại phải trả lời đến mấy chục câu hỏi. Lần trở lại thứ tư, đứng chờ lâu quá mà vẫn chưa thấy họ chọn xong món gì, cô bèn đề nghị:
-Hai bác từ từ chọn nhé, chút nữa cháu quay lại.
 
-Không quay “nại”, quay đi gì cả! Gớm! Xếp hàng gì mà “nâu... ơi... nà nâu”!
Mang ngay cho bọn “lày” hai tô đặc biệt, “nớn” nhất và ngon nhất của nhà các cô đi “lào”! Nhiều thịt, nhiều “lước”, không “nấy” giá nhưng bù cho ba đĩa “giau” thơm!
 
-Dạ, bù ba dĩa… dâu thơm gì? Bác muốn món tráng miệng nào? Quán chỉ có chè ba màu thôi bác.
 
-Không ba, bốn màu gì tất! 
"Giau” thơm để ăn phở mà cô không biết à? Giá tanh “nắm”, bọn tôi chỉ thích “giau” quế và ngò gai thôi! Ba đĩa mới đủ! 
Mang “lước” béo, hành “chần” thái ngắn ngắn, ớt hiểm thái mỏng; đủ cả vào cho bọn tôi!
 
-A! Cháu… hiểu rồi!
 
Cô hầu bàn mừng rỡ quay ngay sang bàn khác nhưng bị gọi giật ngược lại:
 
-“Lày”! Thêm hai cốc cà phê sữa đá thật đậm “lửa” đấy!
 
-Dạ!
 
Miệng dạ, tay ghi ghi, chép chép. Không biết cô chưa rành tiếng Việt hay tại cái màn “bù dâu thơm” với rể thối không có trong mã số quen thuộc của nhà hàng nên cô nguệch ngoạc hơi lâu.  Thế mà vừa dợm chân chạy là cô đã bị mụ ú hét vang:
 
-“Lày”! Thêm một cà phê sữa đá tu-gô* “lửa” cho thằng con “giai” nhà tôi. Nhớ cho nhiều sữa vào, không thì “ló” “nại” chê đấy.
 
-Dạ!
 
Cô gái lúc này có vẽ hơi quạu với thái độ xấc xược của người đàn bà diêm dúa đeo vàng chói cả mắt kia rồi, nhưng cô thấy có mấy cái bàn khách vừa dùng xong, đang cần vệ sinh gấp để rước khách mới vào nên cô chỉ kịp ghim tờ giấy cho đầu bếp và nói vọng vào:
 
-Số 13: hành trần cắt ngắn, ớt xắt lát.
*
         
          Trong lúc lau bàn của khách cũ, dọn dẹp sạch để tiếp khách mới, cô nghe mụ ú, áo đỏ choét, đang thao thao trả lời mụ có cặp lông mày dữ tợn ngồi cùng:
 
-Thằng con tôi du học bên “lày”, tôi chuyển cho đám sinh viên Hà Lội vay “lặng nãi” mấy trăm nghìn đô nhưng chúng không trả đúng hạn kỳ nên tôi phải đích thân sang Canada, cho đám “đầu gấu" đến hỏi tội bọn chúng, nhân tiện đi chơi một chuyến “nuôn” và mua sắm ít thứ hàng hiệu đem về bán “nại” cho mấy bà bên ngành Công An Thành Phố.
 
Bà mắt xếch liền bàn thêm kinh nghiệm cách nào để qua mặt sự khám xét ở phi trường Canada về những món mà đám cán bộ cao cấp ở Hà Nội đang thèm:
 
-… Chứ còn về tới phi trường Việt Nam thì đã có “công an” em út lo cả “giồi”!
 
Thế là lắm thứ “lậu”, lắm tên… “công… an toàn” được hai bà oang oang mồm liệt kê đầy đủ và dư sức cho thực khách ngồi ở dãy bàn dài gồm 11, 12 và 14 ghép lại nghe (họ toàn là những người lính VNCH bị VC bỏ tù hơn 15 năm, được người bạn đồng đội chủ quán đãi bữa trưa, đang bàn tán những kế hoạch cho phiên họp chiều nay, nhằm chống lại kế hoạch “văn hóa vận” và nhuộm đỏ Cộng Đồng của Việt Cộng như: đưa văn công của chúng sang trình diễn, đem gia đình, con cháu của chúng ồ ạt xuất ngoại sang Canada để rửa tiền và tẩu tán tài sản.v.v….).
Thấy cháu gái sinh viên, cháu nội của người bạn cùng khóa, tình nguyện ra chạy bàn cuối tuần để lấy tiền gây quỹ giúp cho một tổ chức hậu duệ đã bị hai mụ kiêu căng kia bắt nạt từ nãy giờ nên họ đã gai mắt, chướng tai lắm với sự trịch thượng kiểu “quản giáo” trại tù ấy nên từ đầu họ đã chăm chú lắng nghe hai mụ “tự khoe lý lịch” bằng những ánh mắt bực bội. Trừ người-mặc-áo-trắng ngồi ở đầu bàn cứ bận rộn, lăng xăng rời chỗ ngồi mấy lần ra, tất cả còn lại, chưa thấy ai phản ứng gì cả.
Rồi cũng đến lúc phở, hành, “giau”, ớt, cà phê được cô gái lúc nãy đem đến. Hai tô phở vừa đặt xuống bàn, bên cạnh hai chén nước béo là có chuyện ngay:
 
-“Lày”! Sao “nại” thái hành “gia” “lát” bấy thế “lày”? Thịt gì mà cứ đỏ tươi trông kinh quá! Cô mang vào xối thêm nhiều… nhiều… “lước” dùng “nên” cho chín thịt!
 
-Dạ phở đặc biệt thì lúc nào cũng có thịt tái chung nữa, còn hành trần bà dặn xắt ngắn ngắn hồi nãy mà.
 
-Ơ hay nhà cô “lày”, tôi bảo thế bao giờ? Mang vào! Đổi cái khác cho tôi!
 
-Dạ đổi cái gì?
 
-Tôi không muốn hành thái văm “gia” cả thế “lày”!
 
-Dạ chứ bà muốn hành làm sao?
 
-Thì hành “chần” bình thường vẫn thái như thế… “lày… lày”
 
Bà ủn ỉn đưa ngón tay út ra dí dí vào mặt cô gái, thấy điều như muốn đâm thủng mắt cô.
Cô né thụt lùi một bước, nhưng vẫn lễ phép hỏi:
 
-Dạ sao bà biểu ngắn ngắn?
 
-Thì tôi nói cho cô hiểu “nà” hành “chần” thêm vào trong cái chén “lước” béo riêng chứ không phải chung trong tô phở thế “lày”.
 
-Dạ! Thôi để cháu đổi hai chén hành trần bình thường và làm chín thịt tái cho bà.
 
 Nói xong cô lấy lại hai tô phở và hai chén nước béo, rồi đặt ba dĩa rau xuống bàn và định quay vô bếp, nhưng bà chằn lửa đã chì chiết:
 
-Khiếp! Bưng “giau” mà để cả hai bàn tay vào trong ấy thì ai mà ăn?
 
Cô nghe câu móc méo phi lý nhưng không trả lời chi cả, cha mẹ sinh cô ra không mang dị tật nào cả, nếu cô để cả 2 bàn tay vào đó thì lấy đâu ra bàn tay thứ III để bưng dĩa rau hầu bàn được?
Đã thế, cô còn phải nghe bà này quay qua dạy bà ú ù kia:
 
-Đám con nhà chúng tôi “ló” bảo bên Canada “lày” mà thế “nà” họ chê mất vệ sinh, họ chả đụng đến đâu bà!
Rồi bà hét vào mặt cô gái:
 
-Cô đổi “nuôn” mấy đĩa “giau” thơm khác. Mà “nấy” đĩa “lào” nhiều nhiều tí! Gớm! Vài cọng “noe” ngoe thế ăn chả bõ.
 
-Dạ 3 dĩa rau cho hai tô phở thôi mà.
 
-Gớm! Ba mà cứ như một thế kia thì “nàm” sao đủ?
 
Cô gái tức anh ách, ăn phở với rau chứ ăn rau với phở hay ăn bánh tráng cuốn sao mà đòi nhiều rau, lắm nước vậy? Cô yên lặng quay đi. Vào bếp, cô yêu cầu y như ý hai khách muốn. Nhớ lại những lời đối thoại lúc nãy cô bực bội quá, thì ra bọn cán bộ Việt Cộng ra đây rửa tiền mà các chú bác hay nói chuyện với ông Nội và Ba mình đây. Tức mình, cô lượm lại hết mấy chục nhánh ngò gai, rau quế của thực khách ăn thừa, chưa bỏ vào thùng rác (hãy còn nằm trong mấy cái dĩa ngổn ngang chờ rửa), đặt chúng cao ngun ngút lên trên ba cái dĩa “giau mất vệ sinh” cô vừa bị mắng lúc nãy. Khi hai tô phở thêm nước dùng vừa được đầu bếp chuyền qua tay thì chữ “gớm…” kéo dài của mụ phì lũ khiến cô… “gớm” vào mỗi tô một ngụm nước miếng cho bỏ ghét đúng theo kiểu cả dòng họ nhà cô đã bị VC hành hạ dã man sau khi cưỡng chiếm rồi mới bưng ra.
 
Rau ra, hai mụ khó tính nháy mắt nhau hài lòng rồi cầm đũa vọc tưng bừng mấy lát thịt, cười hí hửng:
 
-“Giau” nhiều vậy thì mới đủ chứ!
Nhớ thêm cái túi đựng cốc cà phê cho thằng con giai và bỏ nhiều giấy vào cho “ló” “nau” mồm. Mà cà phê có đúng như tôi dặn không đấy?
 
-Dạ đúng!
 
Cô vẫn lễ phép trả lời, dù rằng cô chẳng dặn dò thêm sữa hay thêm cà phê chi cả.
Bà mắt xếch lúc này mới lôi trong cái túi nylon ra hai ổ bánh mì to, xé một miếng “vĩ đại”, nhúng vào tô phở xe lửa rồi hích bà xe… tăng:
 
-Gớm! Có vờ sai vặt thế thì bát phở của tôi mới được nhiều “lước”. Bà thử xem! Chúng “ló” về “lói” đúng thật bà nhỉ, “lước” phở ngoài “lày” họ nấu ngọt ơi… “nà”… ngọt! Chỉ mỗi tội, hình như họ vớt bọt không khéo như ô-sin* nhà mình “lên” “lước” dùng không trong.
 
Cô gái nán lại, nhìn cho được cảnh hai bà lặt “giau” cho vô tô, chấm bánh mì vào, múc nước húp sùm sụp rồi mới quay đi. Nhìn thật là… mãn nhãn! Lòng cô vui phơi phới nhưng không vui và đắc thắng bằng hai bà thực khách lắm chuyện đang toe toét, nhồm nhoàm bên hai tô phở-bánh-mì.
Thằng con ông cháu cha nào đó chắc rồi cũng sẽ… vui với ly cà phê “nhiều” sữa của cô!
*
 
Độ chừng hơn một tiếng sau, cô gái lễ phép đến bên bàn số 12, đưa miếng giấy và được vị-ngồi-đầu-bàn-mặc-áo-trắng có vẽ bận rộn suốt buổi kia hỏi vài câu rồi nói thì thầm vào tai gì đó. Ông nói xong thì cười cười, đứng dậy; với giọng nói không cần bất cứ một thứ khuếch đại âm thanh nào cả của một vị sĩ quan ngoài chiến trường năm nào, ông chỉ tay về hướng hai mụ “đẫy đà nợ máu nhân dân” và nói sang sảng:
 
-Chúng tôi xin phép thưa cùng tất cả Quý Vị: để giúp cảnh sát Canada kiểm soát tình hình an ninh chung của thành phố với bọn côn đồ, chúng tôi có đặt hệ thống quay phim trong quán. Hai bà ngồi ở bàn này vừa tự khoe là gia đình cán bộ cộng sản VN, luồn tiền chúng ăn cướp của đồng bào trong nước qua đây cho sinh viên Việt bên Canada vay nặng lãi. Họ còn khoe là có liên hệ với bọn du đảng ở địa phương này và là dân chuyên buôn hàng lậu, từ Hà Nội qua.
Nhìn vào mảnh giấy nhỏ, ông chỉ vào cô sinh viên mà hù hai bà “đại gia đỏ” tiếp:
Cô cháu nội của tôi cho biết, bọn cho vay cắt cổ này đã gọi:
-4 tô phở đặc… biệt…,
-3 ly cà phê sữa đặc biệt,
-4 chén hành trần đặc biệt,
-3 dĩa rau đặc… biệt… 
nhưng không chịu trả tiền đúng như thế. Chúng tôi có các nhân chứng ngồi ở bàn này chứng kiến mọi chuyện, vậy xin báo cùng mọi người: chúng tôi sẽ nộp cuộn phim quay hôm nay cho chính quyền địa phương cùng với lời “tự khai” và tự… khoe của hai thành phần bất hảo này. Nếu hai tên Việt Cộng này không trả đủ số tiền trong hóa đơn hôm nay thì Quý Vị giúp chúng tôi bằng cách: đừng cho chúng rời khỏi quán vì chúng tôi sẽ đóng cửa hôm nay để cùng bà con tỵ nạn ở thành phố chúng ta đưa bọn buôn lậu này tới sở cảnh sát.
 
Khách đông nghẹt đang đói bụng, xếp hàng chờ được vô ngồi mà tự nhiên nghe “đóng cửa”, rồi thực khánh đang ăn ngon lành mà nghe có Việt Cộng thì tức thì mọi ánh mắt cùng đổ về một hướng. Yên lặng vài giây, rồi chợt tiếng vỗ tay vang lên rào rào nghe thật đã… tai cô sinh viên. Bây giờ cô mới hiểu trước đây ông Nội cô nói gì:
 
-Không phải lúc nào cũng “dĩ hòa vi quý” cả đâu nhé cháu! Ta lùi thì địch tiến, ta phải tiến mới dẹp được giặc!
Cô mỉm cười với ý nghĩ: Bọt nào cũng là bọt, bọt bèo mà! Rau đã nhiều và chắc chắn… thơm! Chỉ có hai mụ Việt Cộng này là… thối quá!
 
Và từ đó, cái quán phở ấy không những chẳng còn thấy thực khách đòi lắm đặc-biệt-xã-hội-chủ-nghĩa bén mảng nữa mà ngày càng đông người Quốc Gia xếp hàng, nhờ công quảng cáo của hai mụ Vi Xi chấm bánh mì với nước bọt.
Bọt này không cần vớt mà vẫn… trong veo!
 
Ý Nga, 29-5-2015
*Tu-gô: to go =  mang về
*Ô sin: người giúp việc trong gia đình 

 

Tags: TÁC GIẢ
Tags: VĂN

Đăng nhận xét

Tin liên quan