TRẦN THỊ NHẬT HƯNG: TÌNH YÊU HỌC TRÒ
Tình Yêu Học Trò
Trần thị Nhật Hưng
Và nàng đã gặp người trong mộng, chú tâm đến thầy Sơn dạy toán.
Dù
môn toán khô khan, khô đét nữa là khác, nhưng trong giờ toán, tâm hồn nàng lâng
lâng ướt nhẹp ánh lên đôi mắt long lanh mỗi khi nàng thấy thầy. Giờ toán đến,
mặt nàng hớn hở như nở hoa. Nàng phấn chấn vui hẳn lên, yêu cả những con số cộc
lốc khô khan như yêu những cụm hoa trong vườn hoa tình ái, trong đó nàng đang
dung dăng dung dẻ hái hoa bắt bướm bên cạnh có thầy và được...nắm tay thầy.
Chà, tuyệt!
Sau
giờ toán, nàng thường làm thơ, những bài thơ con...nhái, chép lại đâu đó trong
những tập thơ của thầy Xương, dạy Việt văn, để ca ngợi tình yêu đang lên ngôi
trong lòng nàng. Tình yêu ngập tràn, chiếm hữu mọi tâm tư nàng, giúp tâm hồn
nàng thăng hoa nhưng lại kéo việc học nàng đi xuống. Nàng bắt đầu lơ là việc học, tâm trí để
đâu đâu, mơ mộng viễn vông, thường thẫn thờ thả hồn về chân trời tím.
Đang giỏi toán, nàng tụt dần hẳn đi, kéo
luôn các môn khác xuống dốc như cái xe đứt thắng, ngoại trừ môn Việt văn, một
điều dễ hiểu nhờ nàng đang nghiên cứu văn thơ miệt mài hết lưu bút ngày xanh
đến nhật ký ngày xanh để tô hồng trái tim và giải bày tâm sự nàng.
Một hôm, thầy Sơn gọi nàng lên bảng để giải
một phương trình toán thầy vừa dạy và cho làm bài tập tại lớp. Nàng lên bảng
ngơ ngẩn như đứng trước vành móng ngựa, trơ ra, không giải được toán mà thẫn
thờ nghe thầy Sơn...dỗ dành: “Sao bấy lâu
em học yếu?“. Thay cho câu trả lời của nàng là những giọt nước mắt long
lanh nhẹ nhàng lăn dài xuống má!
Thầy
Sơn không phải là gỗ đá, thừa thông minh để nhận thức bấy lâu điều gì đang xảy
ra. Lòng thầy cũng...mềm đi (thầy còn trẻ mà) trước tấm chân tình của cô nữ
sinh thơ ngây trong trắng. Nhưng giữa lớp học, thầy phải tự chủ tỏ ra cứng rắn,
tuy vậy lời nói vẫn nhẹ nhàng nói với nàng như lời ru êm ái: "Em không nên như thế. Còn bé, lo học đi, sắp
thi Tú tài rồi". Và nàng về chỗ ngồi úp mặt xuống bàn nức nở giữa bao
ánh mắt ngơ ngác của bạn bè trong lớp.
Sau
hôm đó, nàng nghỉ nhà hai ngày không đến lớp. Nàng bịnh? Không hẳn. Cái bịnh
tương tư vớ vẩn của thời con gái mới lớn đang hành hạ nàng. Cuộn mình trong
chăn mỏng, nàng lắng nghe tâm tư thổn thức. Đúng rồi, thời gian này nàng học
tụt hẳn đi. Hư quá, và như thế, không xứng đáng là cô học trò đáng yêu để thầy
có thể thương được. Nàng không muốn vậy đâu, nhưng sao ngồi trước bài tập,
bài học...bóng dáng thầy cứ lung linh ngự trị trong tâm trí đẩy hết chữ nghĩa
sang một bên và chiếm hữu tâm hồn nàng. Những rung động đầu đời của trái tim,
của thời con gái mới lớn, nàng không sao giải thích được, nàng chỉ biết là, mỗi
khi thầy đứng giữa lớp hay trên bục giảng nàng thấy thầy...vĩ đại làm sao,
những bài toán hóc búa, là nữ sinh giỏi toán thế mà đôi khi nát óc nàng vẫn
không giải ra, khi trước đây, chỉ sau vài phút suy nghĩ, vài cái nhíu mày nàng giải
xong cái rẹt. Nàng xem thầy là thần tượng để nàng tôn thờ, là cái đích để nàng
hướng tới và nàng cảm thấy trái tim rung động khi thầy đứng trước mặt và yêu
thầy hồi nào không hay. Nhưng hơn bao giờ hết, hôm nay, nằm nhà, nàng tự hỏi
lòng, nàng yêu thầy hay yêu cái môn toán nàng vốn yêu...dính trong người thầy.
Có lẽ cả hai. Và sau một hồi suy nghĩ, nàng không thể để môn toán nàng vốn yêu
thích và giỏi nữa vuột ra khỏi tầm tay. Nàng không nên phản bội nó, bỏ quên lơ
là và như thế sẽ mất luôn thầy. Nàng phải vực dậy, lấy lại khí thế để chinh
phục tất cả những gì nàng đã mất và sẽ mất tiếp tục.
Suy nghĩ cho là chín chắn, nàng vùng
dậy, lôi bài vở ra học, lôi bài tập ra làm. Có học giỏi như vậy mới có thể
chinh phục được tất cả, đương nhiên trong đó có thầy Sơn.
Rồi nàng lại cắp sách đến trường với
một tâm trạng mới, trạng thái mới.
Một thời gian sau, nàng học giỏi hẳn
lên lấy lại phong độ cũ. Nàng yêu đời, yêu người và nhất là tình yêu dành cho
thầy Sơn càng nồng nàn hơn bao giờ hết.
Tuần
hai, ba tiết toán, gặp thầy thường xuyên, dù ánh mắt, cử chỉ là cửa ngõ của tâm
hồn, đã thổ lộ tiếng nói của trái tim nàng. Nhưng như thế chưa đủ, nàng muốn
được kề cận riêng thầy để bộc lộ rõ hơn tình cảm của nàng. Thế là, một chương
trình thăm riêng nhà thầy nàng lên kế hoạch.
Thầy
Sơn sống độc thân, quê ở tận xa xôi một thành phố khác. Sau khi tốt nghiệp Đại
học Sư phạm toán, thầy được bổ về dạy trường nàng.
Một căn phòng nhỏ thuê trên con đường yên
tĩnh sống tạm qua ngày với cơm hàng cháo chợ. Chỉ những ngày cuối tuần, may ra,
nếu làm siêng thầy tự nấu vài món đặc biệt để thưởng công cho bản thân, đợi
thời gian xin về lại quê nhà.
Mới ra trường, còn trẻ, chưa kinh nghiệm, lại
về dạy tại một trường toàn con gái, vốn nhút nhát, hiền lành, thầy Sơn không
khỏi bỡ ngỡ, hồi hộp, hoang mang…Sự việc gì sẽ xảy ra đây và đối phó thế nào
với đám học trò ranh mãnh mà sách vở thường lên án: „nhất quỉ, nhì ma, thứ ba học trò“ này?
Một
năm rồi hai năm, những tinh nghịch vụn vặt của đám nữ sinh dưới mái trường cũng
để lại trong lòng thầy nhiều kỷ niệm khó quên, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất mà
mỗi khi về nhà, về phòng vẫn lãng vãng trong lòng thầy đó là ánh mắt của nàng
nhìn thầy đắm đuối. Một chút chao đảo trong tâm hồn. Thầy còn trẻ mà, trái tim
cũng nồng nàn yêu thương, làm sao thầy không rung động choáng váng trước tấm
chân tình của nàng chứ? Nhưng hơn bao giờ hết, thầy biết phải làm thế nào để
mọi điều êm đẹp, vì….!
Hôm
nay bất ngờ nàng đến thăm với chiếc bánh ga tô to tổ tướng do chính nàng làm
để…khoe tài năng nội trợ. Nàng lại đến một mình không như mọi khi với đám bạn
cùng lớp hay vài bạn thân thiết.
Nàng
bước vào phòng, ngượng ngập ngồi xuống chiếc ghế do thầy mời. Căn phòng nhỏ
thôi. Xung quanh trống trải ít đồ đạc. Một chiếc bàn nhỏ thấp lè tè. Một cái tủ
áo cũng không lớn. Vài chiếc ghế đẩu và cái cầu thang gỗ dẫn lên gác phòng thầy
là nơi để thầy ngủ nghỉ. Đó là giang sơn của thầy Sơn.
Ngồi
đối diện với nàng, cả hai đều ngượng ngập. Không ai lên tiếng trước ngoài lời
chào hỏi ban đầu. Bốn mắt cứ nhìn nhau, tuy không nói mà đã thổ lộ mọi tâm tư.
Thời gian như ngừng trôi. Không gian như lắng đọng. Một cơn gió nhẹ thổi qua,
len vào phòng hất mái tóc nàng bay bay. Nắng buổi sáng cũng chen vào toả một
thứ ánh sáng yếu ớt như muốn góp phần làm chứng câu chuyện của hai người. Một
lúc thật lâu, nàng run run đặt chiếc bánh lên bàn, miệng lí nhí:
- Em làm chiếc bánh đến biếu thầy.
Nói xong, nàng e thẹn nhìn xuống bàn,
nơi có ổ bánh đang ngoan ngoãn nằm im theo sự đặt để của nàng. Ổ bánh đơn
giản thơm ngon, không màu mè bắt bông khắc chữ cũng giản đơn chơn chất như tình
nàng gói gọn mang đến đây. Thầy Sơn đăm đăm e ngại nhìn nàng. Tâm tư đang rối
bời với nhiều câu hỏi, phải làm sao để đối phó với tình huống hôm nay. Nếu nàng
hay cả thầy chỉ một phút yếu lòng sẽ gây bao hậu qủa khó lường…Thầy không dám
nghĩ tiếp nữa.
Nàng
bỗng dưng đứng dậy, e ấp nói:
- Em chào thầy, em về.
Thầy
Sơn như bừng tỉnh cơn mê, vội vàng đứng dậy và nói:
- Em nán lại đã. Thầy quên rót nước mời
em. Đợi thầy tí. Thầy lấy cái này cho em xem.
Nói
xong, không đợi nàng trả lời, thầy Sơn rót cho nàng ly nước lọc, rồi quay lưng
lên gác một lúc trở xuống chìa trước mặt nàng một tấm ảnh và nói:
-
Cô đó!
Nàng
ghé mắt nhìn vào tấm ảnh. Đó là một thiếu nữ xinh đẹp trong chiếc áo dài màu
xanh lơ đang ngồi bên khóm cúc. Tấm ảnh vô tri nhưng có tác động mạnh làm cho
nàng xây xẩm. Trời đang nắng ấm mà nàng cảm thấy như xám xịt, lạnh run. Tất cả
đang sụp đổ dưới chân. Mắt nàng cay cay và từ đó ứa ra hai dòng nước mắt nhẹ
nhàng lăn dài xuống má. Không nói gì cả, nàng tất tả quay lưng bước ra cửa.
Về
đến nhà, không kịp thay áo dài, nàng lăn ra giường úp mặt lên gối khóc nức nở…
Lần này nàng cáo bịnh bỏ học suốt một
tuần. Và cuối năm học đó thi Tú tài phần một, nàng bị rớt cái…bịch!
Phần thầy Sơn sau buổi đó, lòng thầy
cũng ngẩn ngơ xốn xang không kém. Thầy luôn tự hỏi làm thế có quá đáng với cô
học trò nhỏ dành tình cảm cho mình không? Thật ra đối với nàng, đối với tình
nàng, thầy cũng thấy lòng xuyến xao. Nàng xinh xắn, học hành không tệ nếu không
muốn nói giỏi là khác. Có học kém đi cũng tại thầy làm xao nhãng việc học của
nàng thôi. Bao đêm, hình ảnh nàng, khuôn mặt nàng với nét thơ ngây hồn nhiên và
nhất là tâm hồn trắng trong, trắng như tờ giấy trắng học trò đã khiến thầy
tưởng nghĩ với nhiều đêm thao thức. Đâu phải thầy không muốn đáp lại tình nàng,
đâu phải không...yêu nàng, nhưng đứng trước ngã ba đường, phải chọn một, thầy
phải làm sao?! Trước khi ra trường đi dạy, thầy đã có một bóng hình ngự trị.
"Cô" và thầy đã hứa hẹn
trăm năm. Cũng bởi ngăn cách không gian, "cô" tại quê nhà đang theo đuổi việc học, chỉ một năm nữa ra
trường, khi sắp xếp công việc ổn định, được bên nhau là thầy và...cô kết hôn.
Thầy đâu thể phụ "cô". Cùng
trong ngành sư phạm, mà nền đạo đức đặt hàng đầu, không cần phải là thầy dạy
công dân giáo dục, nhà mô phạm nói chung không cho phép thầy đi quá ranh giới
của một nhà giáo, nếu nhà giáo đó có tư cách. Thầy không thể bắt cá hai tay,
chả đem lại kết quả gì nếu không muốn nói vuột tất cả mà còn để lại hậu quả
không hay. Nhiều đêm suy nghĩ lung lắm, thầy quyết định phải giải quyết như
thầy đã làm. Nếu nàng có đau, chỉ đau một lần rồi dứt, giúp nàng ra khỏi cơn mê
để chú tâm việc học hành, đó là tương lai của nàng, hơn là kéo cả chùm vào con
đường bế tắc phải đau khổ triền miên. Tự đặt câu hỏi rồi tìm giải đáp để thực
hiện, nhưng trước những giọt nước mắt với niềm đau của nàng, lòng thầy cũng
quặn thắt!
Thời
gian lặng lẽ trôi, luôn vô tình thờ ơ với mọi chuyện xung quanh. Nhưng thời
gian lại là liều thuốc hay chữa lành mọi tâm bịnh. Nàng bắt đầu nguôi ngoai sau
một giấc mộng dài. Nỗi đau về tình yêu bồng bột đầu đời làm cho nàng bừng tỉnh,
trưởng thành hơn. Nó như một cơn mê thoáng qua để lại trong lòng nàng một nỗi
bâng khuâng, một vết thương không bao giờ phai nhưng lại là kỷ niệm đẹp của
nàng đánh dấu thời con gái trước ngưỡng cửa tình yêu.
Rồi
mùa tựu trường đến, nàng ghi tên đi học lại. Bắt đầu làm mới cuộc đời. Không
thể ngã gục khi tương lai trước mắt còn dài đang chờ đón nàng. Vấp ngã thì tự
mình đứng dậy đi tiếp, không cần ai đỡ. Phải tự chọn cho mình một hướng đi và
đi tới, không thể quay lưng. Rồi nàng cũng quên nhanh thầy Sơn khi bài vở ngập
đầu của mùa thi Tú tài đang chiếm hết thời gian nàng. Và nàng càng quên nhanh
khi có bóng dáng của thầy Xương Việt văn đang mở rộng vòng tay ra chào đón
nàng.
Từ
lâu, thầy Xương để ý những bài luận văn nàng viết. Những bài thơ nàng xin. A
ha, không chỉ ánh mắt là cửa ngõ của linh hồn mà qua văn thơ người ta có thể
đánh giá và hiểu được nỗi lòng cùng tâm sự của người viết, người đọc. Một cảm
giác là lạ len lén tâm tư thầy. Từ đó, thầy chú ý nàng một cách đặc biệt và
hiểu rõ mọi ngọn nguồn. Cho đến một ngày, khi những cây phượng trong sân trường
cùng nở rộ một màu đỏ au, khi tiếng ve sầu cùng cất lên báo hiệu mùa hè đã đến
cũng là lúc nàng nhận tin vui thi đỗ Tú tài. Nhân đó thầy Xương ghé nhà thăm
nàng, chúc mừng nàng thi đỗ cùng lúc tặng nàng một bài thơ. Bài thơ tỏ tình.
Em như
vạt nắng
Trên hàng phượng đỏ.
Trinh nguyên áo trắng
Hồn trong sáng tỏ
Hương mùi hoa bưởi
Tóc xỏa ngang vai
Hoa mộng em cười
Ngây ngất hồn ai
Em là tất cả
Trong trái tim...Thầy
Lòng nghe rộn rã
Yêu em đắm say
Thế là tình yêu lại một lần nữa sống dậy, lên
ngôi, đánh thức trái tim nàng bao lâu ngủ yên. Nàng lại xao động và tự hỏi
lòng, đây có phải thực sự là tình yêu khi hai tâm hồn hòa điệu, đánh cùng một
nhịp, cùng nhìn một hướng? Không như trước đây với thầy Sơn dạy toán, có phải
nàng đã lầm lẫn giữa yêu “môn toán”
và “thầy toán”?! Có phải nàng đã khập
khiễng đi trên con đường mòn không phải của tình yêu mà ngỡ là tình yêu?! Nhưng
thôi, chuyện đã qua rồi, nó như cơn sốt một thời, cơn sóng một lúc cuốn trôi
tất cả. Đã khép lại rồi một chuyện tình buồn để mở ra những trang nhật ký ngày
xanh bên thầy Xương êm ái nhẹ nhàng như một dòng sông yên bình êm ả. Tâm hồn
nàng bây giờ mở rộng, thư thái, đón nhận bao điều tốt đẹp đang đợi nàng ở tương
lai.
Một
đám cưới không kém phần linh đình, trang trọng của nàng và thầy Xương được tổ
chức với sự tham dự của bao bạn bè, thầy cô, đương nhiên không thiếu sự hiện
diện của thầy Sơn đã kết thúc một thời hoa mộng của tuổi học trò sau khi nàng
tốt nghiệp giáo sư văn chương cấp ba trở về dạy tại ngôi trường cũ đánh dấu bao
kỷ niệm của nàng trong đời.
Trần Thị Nhật Hưng

Đăng nhận xét