KÍNH GIỜI THIỆU DÒNG THƠ THI SĨ ĐA TÀI LÊ TUẤN: GIỌT LỆ VU LAN

 KÍNH GIỜI THIỆU DÒNG THƠ THI SĨ ĐA TÀI LÊ TUẤN 

VĨNH BIỆT VŨ HỐI

Xin góp tiếng và chia sẻ cùng diễn đàn VTLV. Nỗi buồn chia ly với Hoạ Sĩ Thi Sĩ Vũ Hối. Tôi xin chia sẻ bài thơ Vĩnh Biệt Vũ Hối 

và bài thơ "Men Chiều Cali" của Thi Sĩ Vũ Hối đã viết từ lâu.

Trân trọng

Lê Tuấn

Bài thơ «Men Chiều Cali» là bài thơ Vũ Hối đã lấy tên thật, và cho đăng trong tập tuyển Cụm Hoa Tình Yêu 1997.

« Vẽ cả trong tranh khung trời lộng gió
Vẽ cả men tình, một độ lên ngôi
Nâng niu ta vẽ cành hoa Nhân Ái
Những đóa hoa cười, nở mãi trên môi !
Nắn nót tình thơ, khung trời lộng gió
Mười ngón tay hoa, vướng nhạc bỗng trầm…
Ta về đâu ướp lạnh miền Đông Bắc
Nhớ Cali, từng vạt nắng hanh vàng
E ấp hành trang: men chiều kỷ niệm
Phong kín gửi người: nỗi chứa chan!
Vẽ người thương, giữa khung trời lộng gió
Vẽ mình ta, ngồi đếm nỗi cô liêu
Vẽ cánh chim rừng, một trời lạc xứ
Cali ơi ! Xin gởi nồng ấm men chiều!...»
Vũ Hối
**

Tôi xin chia sẻ bài thơ Vĩnh Biệt Vũ Hối

Vĩnh Biệt Vũ Hối

Thân phận trăm năm đã vẹn toàn

Chín mươi trường thọ sống huy hoàng

Văn thơ ngang dọc đời danh tiếng

Thư họa rồng bay cuốn liên hoàn.

 

Vũ Hối đã xa rời cõi tạm

Hư vô còn lại cánh thư nhàn

Nét thiên, nét địa đời ngang dọc

Vĩnh biệt xa người hồn chứa chan.

 Tế Luân

Thành Kính Phân ưu

**

Giọt Lệ Ngày Vu Lan

Mẹ ơi! xa cách nghìn trùng

Bây giờ nhớ mẹ mịt mùng khơi xa

Trời cao ở tận thiên hà

Khói nhang mộ địa bãi tha ma buồn.

 

Vu Lan mắt lệ khơi nguồn

Con ngồi ngơ ngẩn mưa luồn trong tim

Ngoài kia trời đất lặng im

Khói hương lan toả nhận chìm bóng ai.

 

Mẹ ơi! Sương khói sớm mai

Con quỳ khóc Mẹ chia hai nỗi sầu

Thương Cha, thương Mẹ công đầu

Áo cơm tần tảo bể dâu một đời.

 

Giọt lệ khóc ánh sao rơi

Nén nhang vái lạy nghẹn lời khóc thương

Trời cao cách biệt âm dương

Đời người một kiếp vô thường cõi không.

 

Trần gian trải rộng mênh mông

Bao la hùng vĩ cũng không bằng Mẹ

Mẹ là bà tiên thỏ thẻ

Tuổi thơ con đã lắng nghe mẹ hiền.

 

Mẹ xoa dịu bao muộn phiền

Đời con khôn lớn hồn nhiên vui đùa

Ngày xưa đan áo thêu thùa

Tấm khăn quàng cổ mẹ vừa đan xong.

 

Niềm vui hớn hở chờ mong

Mẹ cho con cả tấm lòng yêu thương

Mẹ lo trăm mối đoạn trường

Lao xao lá rụng bụi đường gian nan.

 

Đất trời mưa gió mây ngàn

Một ngày khóc mẹ đôi hàng lệ rơi

Vu Lan nhớ mẹ trên trời

Nhìn theo bóng hạc xa vời mây xanh.

 Tế Luân

Ngày Vu Lan nhớ Mẹ...

***

Dòng Sông Soi Bóng

Em soi bóng bên dòng sông thấp thoáng

Sông có còn cất giữ tháng ngày qua

Giữ hộ em cả một thời con gái

Dòng sông quê, ôm trọn bóng trăng ngà.

 

Sông cuộn chảy căng tròn ngực thiếu nữ

Đón phù sa bồi đắp những ân tình

Đường cong mơn mởn uốn vòng tình tự

Đáy nước trong xanh soi bóng đời mình.

 

Con thuyền đậu bến dạt dào nỗi nhớ

Dòng sông thơ soi bóng ánh trăng rằm

Những gợn sóng bồng bềnh theo năm tháng

Chảy âm thầm ôm trọn mối trăm năm.

 Tế Luân

**

Vòng Quay Nhân Sinh

Vòng quay theo kiếp nhân sinh

Trăm năm khép lại hành trình trần gian

Ngày vui được mấy cung đàn

Tóc xanh sao vội dại tàn qua mau.

 

Trải qua những cuộc bể dâu

Người còn dệt mộng thiên thâu mơ màng

Ngoài kia cỏ mộ úa vàng

Chiều thu lá đổ mây ngàn bay xa.

 

Sáng ra hoa nở trước nhà

Tiếng con chim hót chan hoà yêu thương

Lung linh giọt nước ngậm sương

Một đời mưa gió đoạn trường phù vân.

 

Thoáng hương xưa bỗng tần ngần

Em về thơm ngát dấu chân tình nồng

Mắt xanh môi thắm điểm hồng

Mai sau còn viết đôi dòng trang thơ.

 

Tìm nhau vào tận trong mơ

Chữ duyên nối lại đôi bờ tương tư

Hoa xuân nắng hạ vàng thu

Bao giờ đến tận thiên thu khóc người.

Tế Luân

**

Một Đời Hư Hao

Một đời đong đếm hư hao

Một thời hoang phế bước vào hư không

Theo cơn đồng thiếp phiêu bồng

Giấu đời trong cõi mênh mông cuối trời.

 

Phong trần phiêu lãng khắp nơi

Khoác vai áo trận tơi bời gió mưa

Chinh nhân lửa khói xa xưa

Cơn đau thất thủ còn chừa đắng cay.

 

Từ khi vướng cảnh đoạ đầy

Từ khi vận nước chia tay lệ sầu

Hận lòng còn thấm cơn đau

Thế thời chia cắt nhịp cầu quê hương.

 

Nhìn theo bụi đỏ xe đường

Cắn răng qua ải đoạn trường phong vân

Nhạt nhoà lệ ấy ngại ngần

Xa xăm nỗi nhớ đường trần thoáng qua.

Tế Luân

***

Tuổi già chợt nhớ một thời hư hao.

Thương Một Dòng Sông


Quê tôi có một dòng sông

Em về soi bóng giữa dòng cô liêu

Câu thơ thương nhớ hắt hiu

Đôi bờ dòng chảy buồn thiu đợi chờ.

 

Nỗi buồn bến vắng chơ vơ

Bóng con đò cũ bây giờ về đâu

Tìm em mái tóc hương cau

Dòng sông nước chảy mạch sầu canh khuya.

 

Con thuyền đợi bến bờ kia

Bãi sông đưa tiễn còn chia nỗi buồn

Đợi ai gió cuốn mưa tuôn

Chia dòng nước chảy gợi nguồn nhớ thương.

 

Dòng sông tình tự quê hương

Lục bình trôi nổi mù sương khói mờ

Con sóng nhẹ vỗ vào bờ

Tiếng chim Bìm Bịp thờ ơ giang đầu.

 

Trách sao không nối nhịp cầu

Để cho đôi lứa chọn câu ân tình

Bây giờ nhìn lại đời mình

Dòng sông còn nhớ hành trình hư hao.

 

Nỗi buồn bến vắng dạt dào

Thương con đò nhỏ bến nào thả neo

Nước sông còn mãi chảy theo

Thương dòng sông nhỏ tình nghèo dễ thương.

 Tế Luân

Viết cho một dòng sông

*** 

  

 

 

 


Tags: TÁC GIẢ
Tags: TÁC PHẨM
Tags: THƠ

Đăng nhận xét

Tin liên quan