HOÀNG MAI NHẤT Bài Viết Thay Lời TIỄN BIỆT Nhà Thơ CUNG TRẦM TƯỞNG

 HOÀNG MAI NHẤT

Bài Viết Thay Lời  TIỄN  BIỆT  Nhà Thơ  CUNG  TRẦM  TƯỞNG

Anh em  chúng tôi lần lượt  xuống xe  và  bắt đầu cuộc hành trình xuyên  núi, dò dẫm men theo đường mòn đá núi (là đuờng độc đạo duy nhứt để ra vào, lên xuống thung lũng sâu trong dãy núi Hoàng Liên Sơn); tất cả phải bấu vịnh vào vách núi cheo leo, bám vào dây leo để khỏi trượt chân té ngã xuống vực sâu ở phía dưới  khi mà màn đêm đã bắt đầu phủ trùm lên núi rừng, che kín cả thung lũng  sâu với khí lạnh và sương mù dầy đặc.

Sau khi mỗi người tìm được cho mình một chổ nằm, trong cái lán giam giữ mình dưới thung lũng này.  Anh em chúng tôi (phần lớn là Sĩ Quan cấp Úy ),cùng nhau chạy qua lán kế bên, để tìm bạn bè đã từng bị nhốt chung trong Nam, để tìm xem có gặp những chiến hữu cùng đơn vị ngày xưa không.  

Ở lán này, chúng tôi đã gặp một số vị có cấp bậc Trung Tá (mà trong tù,  anh em gọi là “bò Ngủ” theo cách gọi con cờ Domino). Và chúng tôi đã  tụ lại để nghe  các đàn anh bàn luận, ngõ hầu biết rõ  tin tức tình  hình vì  sao mình lại phải đi tù; vì sao đang còn chiến đấu ngon lành, bỗng dưng  lại rút lui, buông súng để “mất nước”, vào tù như thế này; để rồi bị  đưa  ra giam giữ ở tận hang ổ của chúng ngoài Bắc này…khi mà anh em lúc đó, vì cấp bậc nhỏ quá,lại có anh em còn đang ở chiến hào,còn đang chiến
đấu nên không biết gì hết...
 

Đang nghe ngóng, bàn luận sôi nổi thì nhà thơ Không Quân, Trung Tá  Cung Trầm Tưởng (tác giả bài thơ “Tiễn Em”,“Mùa Thu Paris”được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc rất nổi tiếng) lò dò đi tới.Anh cũng ngồi xuống góp chuyện.Và anh em yêu cầu anh đọc bài thơ “Tiễn Em “ nổi tiếng của anh đã được phổ nhạc, thế là anh đã đọc bài thơ này cho anh em nghe; ai cũng thích thú và khen ngợi. Bất chợt, một anh lên tiếng hỏi:  

“Anh Tưởng,trông anh lớn tuổi mà sao thấy tóc anh ít bạc không như một số anh lớn tuổi khác vậy?” 

Không trả lời thẳng vào câu hỏi, anh Tưởng lại đọc một câu thơ:

                           “Tóc tiêu muối nhưng hồn xanh lá mạ”

nghe vậy, một anh nào đó (tôi không nhớ tên) đã đọc đổi lại như thế này:                                 “Tóc muối tiêu thèm ăn hột vịt lộn”

anh em đồng bật cười; làm anh Tưởng có vẻ hơi buồn nhưng vẫn cười vì biết rằng anh em chỉ đùa cho vui thôi và nói rằng: “ thơ hay như vậy mà các anh sửa lại làm chi cho nó nghe có vẻ thực dụng quá”.  Thế là anh em lại có dịp đùa vui mỗi người một câu, quên hẳn cảnh tù đày; không cần biết mai này sẽ ra sao…

Đâu khoảng tư năm 2008 đến 2010 gì đó (lâu quá tôi không nhớ rõ), Hội Không Quân TB Washington tổ chức Lễ Kỷ Niệm ngày thành lập Binh Chủng KQ;anh Cung Trầm Tưởng có qua dự.Tôi có đến chào bắt tay anh, lúc đó  anh hơi  ngạc nhiên vì không biết tôi là ai, không phải  dân KQ mà lại chào hỏi anh niềm nở như vậy nhưng vì lịch sự nên anh cũng bắt tay.

Biết vậy nên tôi mới đọc lại câu thơ ngày đó của anh ở dưới thung lũng sâu trong dãy núi Hoàng Liên Sơn.Lúc đó anh mới nhớ và biết là tôi là người đã có mặt đêm đó.Anh đứng dậy ôm chầm lấy tôi mừng rở nói rằng: “không ngờ lại gặp mấy em ngày đó ở đây; bao nhiêu năm rồi nhỉ…”.

Tình chiến hữu, một đời tù …làm sao quên được. Lúc tàn tiệc, sắp ra về; tôi bước lại chào chia tay và đưa cho anh bài thơ tôi làm viết trên giấy để anh xem và góp ý cho đàn em.Anh giở ra đọc và cất ngay vào túi, không nói gì; bắt tay mọi người và tôi rồi ra về sau khi nói với tôi rằng:“anh phải về vì đi nhờ xe”.

                                      CHỜ  ANH

                       Ngày mai nữa đúng một tuần anh vắng

                            Đếm từng chiều nghe trống vắng làm sao

                            Ước gì là một vì sao

                            Trên cao để rõ lối nào anh đi

                                            

                            Anh đừng làm cánh gió bay

                            Em không nhốt gió nên anh đừng làm

                            Anh nên làm cánh chim bằng

                           Chừng nào mỏi cánh hằng về bên em

                           Em không nhốt cánh chim xanh

                          Khi nào hết mỏi thì anh tung hoành

                          Nhớ dành em khoảng trời xanh

                          Cho em cuộc sống an lành hôm nay

 

                          Nhanh nhanh về sớm nha anh

                          Nhanh lên đừng dể em anh đợi chờ

                          Vắng anh cảm thấy bơ vơ

                          Vắng anh như thể bài thơ lạc vần

                         
                          Vắng anh lòng bỗng bâng khuâng

                          Anh về sớm nhé mình cần có nhau
                                                           Hoàng Mai Nhất
                                                           (Lê Anh Thượng)

Thế là từ đó không còn gặp lại anh mà cũng không nghe anh nói gì về bài thơ của tôi. Bây giờ nghe tin anh mất, lòng bàng hoàng sửng sốt và buồn …buồn thật nhiều…

 Vì anh em mình, những bạn tù, các bậc Tiền Bối: nhà Thơ Hà Thượng Nhân, Dương Huệ Anh…, các nhà Thơ, nhà Văn đàn anh: Tô Thùy Yên, Huy Phương, Đại Lãn Nguyễn Thượng Dực, Nguyễn Trung Dũng, Nhạc sĩ Cung Tiến, Vũ Đức Nghiêm…cứ lần lượt giả từ nhân thế để ra đi…ra đi mãi mãi…mất hút…có còn chăng chỉ là nốt nhạc, lời thơ còn đọng lại trong lòng mọi người.

* Bài viết này xin như một lời tiễn biệt và chia buồn cùng Gia Đình nhà Thơ Cung Trầm Tưởng.        Nguyện cầu linh hồn anh sớm về cõi vĩnh hằng.

           Gia Đình Hoàng Mai Nhất Thành Kính Phân Ưu

              (Lê Anh Thượng, một người bạn tù vai em)
                            
Seattle, WA 10/10/2022

 VĨNH  BIỆT  CUNG  TRẦM  TƯỞNG

Tiễn biệt nhà thơ lặng lẽ đi

Tình Ca* mất hẳn chuyện mê si

Bên trời dào dạt hương vương vấn

Lục Bát* Cung Trầm Tưởng vẫn ghi

Cải tạo Quan Tài* bao tiếc níu*

Đổi đời thế đó được điều gì

Hai tay Lời Viết* chưa buông hẳn

Cất bước Hành Trình* một tiếng thi
                               Hoàng Mai Nhất

·       Tên những tác phẩm của nhà thơ Cung Trầm Tưởng

 

Tags: NHÂN VẬT
Tags: TÁC GIẢ
Tags: TÁC PHẨM
Tags: TẢN MẠN

Đăng nhận xét

Tin liên quan