“Người đâu gặp gỡ làm chi Trăm năm biết có duyên gì hay
không?" *** Nhà Phật bảo đó là cái Duyên...?
Cụ Nguyễn Du cũng nhắc đến chữ duyên này khi viết hai câu
để tả việc Kim Trọng gặp gỡ Thuý Kiều lần đầu tiên trong ngày hội,
đã trở thành ca dao:
“Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?"
*Bùi Phạm Thành
Từ ngày người bạn cùng phòng của Trung có bạn gái và dọn ra ở
nơi khác, vì căn chung cư có hai phòng nên Trung cố gắng tìm người khác để chia
tiền thuê, thế nhưng gần hai tháng trời vẫn chẳng có ai, có lẽ là giá có vẻ hơi
đắt vì đây là chung cư mới và đầy đủ tiện nghi. Sau cùng thì Trung cũng tìm được
một nơi để thuê với giá rẻ hơn nhiều.
Đây là một khu nhà khá cũ, chỉ có vài ba chục căn được bao bọc
bằng một bức tường cao hơn đầu người. Những căn nhà ở đây là loại nhà tiền chế,
có lẽ ngày xưa dùng cho nhân viên của khu trồng trọt này. Ngày nay thì không hiểu
nhân công làm vườn sống ở đâu, chỉ thấy mỗi sáng có xe chở tới và chiều rước đi
mà thôi. Trong khu cũng có một sân chơi quần vợt (tennis) và một hồ bơi. Trung
không chơi quần vợt, nhưng bơi thì rất thích.
Căn nhà Trung thuê là căn ở bìa cùng, phía sau là một rãnh
nước khá lớn, có lẽ được dùng để tránh các cơn lũ có thể tràn xuống từ các ngọn
đồi cách đây không xa lắm. Phía trước là cánh đồng mênh mông đến tận bìa rừng gần
chân đồi, trồng dâu, cà chua, đậu ... thay đổi tuỳ theo mùa. Căn nhà này chỉ có
một phòng ngủ, dường như được dựng thêm sau này. Căn chính có hai phòng ngủ, và
người chủ nhà là một người đàn ông lớn tuổi, độc thân, có vẻ mặt lầm lì, u buồn,
ít nói...
Ít ra là ba ngày một tuần, sau khi đi làm về là Trung ra hồ
bơi để "gột rửa" những nhọc nhằn của ngày làm việc, khoảng một giờ
trước bữa ăn tối. Đây là khu nhà khá cũ nên không có nhiều trẻ em, vì thế đôi
khi ở hồ bơi chỉ có mình Trung hoặc một hai người lớn khác mà thôi, chẳng hề
trao đổi với nhau một lời, ngoài cái gật đầu xã giao. Như thế cũng tiện, vì khi
có mấy đứa trẻ con nô đùa dưới hồ thì Trung và những người lớn khác chỉ có thể
quay trở về, chờ hôm sau mà thôi.
Mùa Hè vừa hết, lũ trẻ con đã trở lại trường học, và như thế
hồ bơi gần như là nơi dành riêng cho Trung sau giờ làm việc. Thường thì chỉ có
một mình Trung hoặc thêm một hai người khác lặng lẽ bơi qua lại.
Hôm ấy vì có vài việc phải làm thêm ở sở nên Trung về hơi trễ.
"Tháng mười chưa cười đã tối", nên mới hơn bảy giờ chiều mà trời đã
nhá nhem tối, hai ngọn đèn vàng vọt trên mặt hồ không đủ soi sáng khu vực, thế
nhưng đèn ngầm ở bốn vách dưới hồ đã khiến nước của hồ bơi trong xanh lấp lánh
một cách mơ hồ, huyền ảo.
Mới bơi được hai vòng hồ thì Trung có cảm giác như có ai đó
đang quan sát mình. Liếc qua bên cạnh thì Trung thấy một cô gái khá trẻ đang
bơi song song với mình, và thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn qua cười xã giao hay
có ý muốn làm quen. Trung bơi không giỏi và chỉ có thể lấy hơi ở bên phải, thế
nhưng bơi qua bơi lại, mỗi khi lấy hơi là thấy cô gái ở ngay bên cạnh.
Sau vài vòng bơi, Trung ngưng lại ở chỗ cạn để nghỉ mệt.
Nhìn qua bên cạnh thì lại thấy cô gái đó cũng đứng kế bên. Bây giờ thì Trung mới
có dịp nhìn cô ta rõ hơn. Trung thấy cô ta còn rất trẻ, xem ra chưa tới tuổi
hai mươi, có khuôn mặt rất khả ái. Cô ta mặc bộ áo bơi hai mảnh màu trắng, một
màu ít được dùng để may đồ bơi. Cô ta đột nhiên quay qua nhìn khiến Trung bối rối:
- Hello ...
Cô gái mỉm cười:
- Hi ... You're a little late today ... (Hôm nay anh đi
bơi hơi trễ ...)
Trung ngạc nhiên:
- Vâng, hôm nay tôi ra trễ vì có việc bận ở sở ...
- À, thì ra là thế ... tôi cứ tưởng ...
Thấy cô gái có vẻ tự nhiên, Trung quay sang nói chuyện làm
quen:
- Cô vẫn bơi ở đây thường xuyên hay sao? Tôi thường không
để ý người chung quanh nên ...
Cô gái cười:
- Vâng, tôi bơi ở hồ này rất thường xuyên. Ở đây dường
như chẳng ai để ý đến ai ...
Trung cười:
- Ồ, như vậy thì tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trung. Tôi
mới đến ở khu này khoảng hơn một tháng ...
- Tôi biết. Tôi tên là Jane, và ở không xa anh lắm đâu.
Sau vài câu trao đổi xã giao, Trung và cô gái lại tiếp tục
bơi. Và một điều lạ là mỗi lần Trung nghiêng mặt lấy hơi là lại thấy cô ta ngay
ở bên cạnh. Và cứ như thế, hai tuần lễ qua rất nhanh, và trong hai tuần lễ đó,
Trung ra hồ bơi mỗi chiều để gặp cô gái đó.
Thế nhưng tuần này Trung bị hãng gửi qua miền đông, một tuần
lễ, để huấn luyện cho nhân viên của một khách hàng mới. Một tuần thôi mà Trung
có cảm tưởng như dài cả mấy tháng trường. Mỗi chiều nhảy xuống hồ bơi ở khách sạn,
nghiêng đầu qua lấy hơi, không thấy cô gái áo trắng khiến Trung cảm thấy như lạc
lõng, cô đơn.
Buổi chiều ngay sau khi trở lại nhà, Trung vội vã ra hồ bơi,
và mừng rỡ khi thấy cô gái đó đang bơi trong ánh đèn soi sáng làn nước trong
xanh của hồ bơi, trông tựa như một nàng tiên cá trong huyền thoại đang vui đùa
dưới nước, khiến Trung ngây người đứng nhìn.
- Anh mới về hả? Sao không xuống đây bơi ...
Câu nói của cô gái khiến Trung bừng tỉnh, và nhảy ùm xuống hồ
làm nước bay tung toé. Chợt nhận ra là mình có hành động không mấy lịch sự,
Trung ngập ngừng:
- Cô vẫn bơi mỗi chiều hả?
- Vâng, mỗi chiều ...
- Ngay cả những khi chỉ có một mình?
- Vâng ...
Giọng Trung có vẻ lo ngại:
- Cô không nên ra hồ bơi một mình.
Cô gái nhíu mày:
- Tại sao?
- Tại vì ... cô là ... con gái ... ra đây một mình không
an toàn ...
- Không an toàn?
Trung nghiêm nghị:
- Đúng vậy. Cô không sợ gặp kẻ xấu hay sao?
Cô gái cười thành tiếng:
- Tôi không sợ ai cả ... Chẳng ai làm gì được tôi đâu ...
Câu nói chứng tỏ đây là một cô bé bướng bỉnh. Thế nhưng bướng
bỉnh là một chuyện, sức khoẻ khác biệt giữa nam và nữ là một chuyện rất khác,
nhất là đối với những kẻ đàn ông mạnh khoẻ và hung dữ.
- Cảm ơn anh đã có ý nghĩ tốt và bảo vệ tôi ...
Và ba buổi chiều sau đó là ba buổi chiều êm đềm, Trung như
người bơi trong một hồ nước nơi thiên đàng, đầy hạnh phúc. Thế nhưng qua chiều
ngày thứ tư thì khi ra ngoài hồ, Trung thấy cô gái ngồi trên bờ, vẻ mặt không
vui, hai chân khua nước. Trung lại gần bên gợi chuyện:
- Cô có chuyện gì không vui?
Cô gái quay sang Trung với vẻ mặt âu sầu:
- Hôm nay là ngày cuối tôi và anh có dịp gặp nhau ...
Trung ngỡ ngàng chưa kịp hỏi thì cô gái đã nhảy xuống nước,
Trung nhảy theo. Cả hai cùng thả người bơi ngửa. Trung lên tiếng:
- Lúc nãy cô nói gì?
Cô gái không trả lời câu hỏi của Trung, mà nói lảng qua chuyện
khác:
- Đêm nay không có trăng nên sao trên trời rõ quá ...
Trung nhìn lên bầu trời đầy sao tuyệt đẹp:
- Ừ, trời đêm nay đẹp thật.
Cô gái chỉ tay lên trời:
- Anh nhìn kìa, chòm sao đó luôn luôn ở một chỗ, đêm nào
tôi cũng thấy, nó không bao giờ đổi chỗ ...
Trung thật thà:
- Tôi không rành về sao, thế nhưng cũng biết có những
chòm sao luôn luôn ở một chỗ, và người đi biển dùng nó để định hướng ...
- Chắc họ cũng dùng nó để tìm đường về nhà ... Khi tôi muốn
trở lại nơi này thì cũng theo hướng của chòm sao đó.
Trung ngạc nhiên, tiếng nói gần như nghẹn trong cổ:
- Cô nói sao? Như thế có nghĩa là gì?
Giọng cô gái trở nên trầm buồn như vọng về từ một nơi xa thẳm:
- Tôi chờ anh đến để từ giã. Hôm nay là ngày cuối
tôi và anh có dịp bơi bên nhau ... Ngày mai mẹ tôi sẽ đến đón tôi về với bà ...
Dứt lời, cô gái thả mình chìm xuống nước, Trung xoay mình
chúi người lặn theo, nhưng không thấy cô gái đâu cả. Trung xoay vòng người dưới
nước để tìm, hồ mới thay nước và đèn dưới hồ sáng lung linh có thể nhìn rõ bốn
vách và đáy hồ, thế nhưng cô gái thì không thấy đâu cả. Trung trồi lên để xem
cô gái có ở trên bờ hay không, nhưng cũng chẳng thấy. Trung cũng không nghĩ rằng
cô gái có thể bơi nhanh như vậy, nên lại lặn xuống tìm và cũng chẳng thấy cô ta
đâu nữa. Trung cứ trồi lên lặn xuống vài lần nhưng vẫn không thấy cô gái đâu cả.
Trung cất tiếng gọi to "Jane! Jane!" vài lần như thế mà vẫn không có
tiếng trả lời. Sau cùng thì Trung đành thở dài, buồn bã, lủi thủi trở về nhà,
lòng rối như tơ vò.
Mấy ngày sau, mỗi buổi chiều Trung đều ra hồ bơi để mong gặp
lại cô gái đó, thế nhưng cô gái đó đã rời nơi này thật rồi. Trung thả ngửa người
lềnh bềnh trên mặt hồ nhìn lên trời đầy sao. Hướng về phía chòm sao mà cô gái
đã chỉ hôm nào, Trung thì thầm:
- Cái duyên gặp gỡ của tôi và em chỉ có thế. Chúc em an
lành, vui vẻ bên mẹ của em ... Hy vọng ở nơi đó cũng có hồ bơi, và em cũng đang
nhìn lên chòm sao đó để nhớ đến tôi ...
Chiều cuối tuần im lặng và buồn chán. Nhìn qua cửa sổ, Trung
thấy có ánh lửa bập bùng, bước ra ngoài thì thấy ông chủ nhà đang ngồi bên cái
lò dùng để nướng thịt, nhưng bây giờ thì trong đó là mấy khúc củi lớn lửa cháy
bập bùng. Thấy Trung, ông ta lên tiếng:
- No swimming? (Không đi bơi hả?)
Trung lắc đầu:
- Không. Tôi không cảm thấy hứng thú để ra hồ bơi nữa ...
Ông chủ nhà cầm lon bia hướng về Trung:
- Care for a beer? (Uống với tôi lon bia nhé)
Trung nhận lon bia, ngồi xuống đối diện với ông chủ nhà. Qua
ánh lửa khuôn mặt của ông ta có vẻ trầm tư, khắc khổ hơn mọi lần. Trung gợi
chuyện:
- Đêm nay trời đẹp quá ... Ông ngồi một mình uống bia nắm
trăng ... Chắc có tâm sự gì ...
Giọng ông chủ nhà buồn nản:
- Trời sao lúc nào cũng vậy ... nhưng đời người có bao giờ
được bình yên như thế ...
Trong khoảnh khắc Trung không hiểu ý ông chủ nhà muốn nói
gì, tuy nhiên Trung cũng đồng ý về lời nhân xét của ông, và giữ im lặng. Không
gian trở nên im vắng trong ánh lửa bập bùng.
Ông chủ nhà đột nhiên như người vừa tỉnh dậy sau giấc mơ:
- Sorry, tôi chợt nhớ về vợ con tôi, nên ra đây ngồi uống
bia ngắm sao ... Nếu anh không bận gì thì ngồi đây với tôi ... Chắc tôi không
làm phiền anh chứ?
- Tôi cũng rảnh ... Vâng, tôi cũng để ý thấy ông ở một
mình ...
Ông chủ nhà ngước mặt nhìn Trung như dò hỏi, và giọng trở
nên bình thản:
- Vâng, trước kia tôi cũng có vợ con, nhưng bây giờ thì ở
một mình ... cũng khá lâu rồi ... Anh thích bơi lội hả? Con gái tôi trước kia
cũng thích bơi lội ... Thực ra thì nó bơi giỏi lắm, và ở trong đội tuyển của
trường trung học và đoạt vài giải bơi lội ... Thế nhưng ... thật đáng tiếc ...
Ông ta ngước mặt lên trời, thở dài:
- Chúng tôi chỉ có một đứa con gái, thế nhưng từ nhỏ nó
đã bị chứng bệnh động kinh (Epilepsy). Thuốc thang, chữa trị mãi tưởng rằng đã
khỏi, nhưng thực ra thì cái chứng động kinh chỉ thưa ra mà thôi, có khi vài
tháng mới bị lên cơn một lần ... Nó thích bơi lội, ở trường thì có bạn bè và huấn
luyện viên thì chúng tôi không lo. Thế nhưng ở nhà thì vợ chồng tôi phải thay
phiên nhau để canh chừng nó ở hồ bơi ...
Sau cái chép miệng và thở dài, giọng ông trở nên xa vắng:
- Thật tội nghiệp. Năm đó nó đã gần mười tám tuổi, đang học
lớp cuối của bậc trung học và các cơn động kinh của nó thì thưa hẳn, có khi cả
năm trời mới bị một lần. Chiều hôm đó, vợ tôi và mấy bà hàng xóm rủ nhau đi
shopping, con gái tôi muốn ra hồ bơi nên tôi ra đó cùng với nó. Hôm đó ngoài hồ
chỉ có hai cha con tôi. Con gái tôi bơi dưới hồ, còn tôi thì ngồi canh chừng
bên trên ...
Ông ta lắc đầu chán nản, cúi nhìn xuống đất:
- Không hiểu hôm ấy tôi ăn phải cái gì mà bị sôi bụng
quá, nên đã vào nhà vệ sinh, có lẽ tới mười phút. Khi bước ra thì không thấy
con tôi đâu. Lúc đó tôi nghĩ là nó cũng như tôi và phải vào phòng vệ sinh, nên
tôi ngả người trên chiếc ghế trên bờ hồ ... Trong phút chốc, linh tính cho tôi
biết rằng có điều gì khác lạ khiến tôi nhìn xuống hồ bơi. Hôm đó nước trong suốt
và con gái tôi đang chìm dưới đáy hồ ... Tôi hoảng sợ, nhảy xuống vớt nó lên, cố
gắng làm hô hấp nhân tạo, và gọi 911 xin xe cấp cứu ... Chỉ vài phút sau là xe
cứu thương đã đến, họ dùng máy điện để cố phục hồi nhịp tim và chở ngay con bé
đến nhà thương ... Tôi cũng được đi theo ...
Ông ta ngước mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ:
- Quá trễ. Bác sĩ bảo với tôi như thế. Con bé bị lên cơn
động kinh trong khi bơi. Có lẽ vì hôm ấy hơi lạnh. Kể từ lúc đó, bầu trời
như sụp đổ, vợ tôi thì trở nên như điên khùng, cứ vài ngày lại lên cơn la hét
và đổ lỗi là tôi đã giết chết con bé, khiến tôi cũng trở nên khủng hoảng tinh
thần. Và rồi chuyện phải đến đã đến. Chừng nửa năm sau, bà ấy bỏ tôi và trở về
quê nhà của bà ấy ở tận miền đông nam...
Ông ta nhíu mày, chặc lưỡi:
- Mới đó mà đã hơn bảy năm rồi ... Tuy chúng tôi không thực
sự ly dị ... Nhưng xa nhau lâu như thế thì cũng như là ly dị rồi ...
Giọng ông trầm hẳn xuống:
- Nhưng mới đây nghe tin bà ấy mất, tôi cũng buồn lắm ...
Trong lòng Trung thì cũng chẳng mấy vui, nhưng cũng cố nói
vài lời an ủi với ông chủ nhà, mà xem chừng cũng là lời an ủi cho chính Trung.
Trong đêm đầy sao, bên bếp lửa, hai người đàn ông, một gìa một trẻ đều đang u
buồn về sự mất mát của họ. Không gian lắng đọng, chỉ có tiếng nổ lách tách của
khúc củi đang bập bùng cháy.
Ông chủ nhà đưa cho Trung một lon bia mới, bỏ thêm mấy khúc
củi vào bếp:
- Anh chờ tôi một chút, tôi cho anh xem album gia đình
tôi ...
Trong vài phút, ông ta trở lại với hai quyển album trên tay.
Rồi ông lật từng trang để kể cho Trung nghe những kỷ niệm của gia đình ông, vợ
chồng và cô con gái, những nơi đã đi qua ... Hình ảnh quả là tuyệt vời, nó giúp
người ta ghi rõ lại những kỷ niệm trong đời, mà đôi khi đã phai mờ trong trí nhớ.
Trung ngồi lặng yên nghe ông ta kể chuyện qua từng tấm hình
trong quyển album. Có lẽ đây là dịp may hiếm có để ông ta có thể sống lại những
giây phút êm đềm, đẹp dẽ nhất của cuộc đời ông.
- Quyển này là hình ảnh đặc biệt về con gái tôi ...
Ông mở quyển album thứ nhì, mỏng hơn, với vài trang đầu hình
ảnh của con gái ông thuở tiểu học với nhiều hình chụp thi bơi lội và lãnh giải
thưởng. Trung chỉ theo dõi một cách lơ là, thỉnh thoảng chêm vào một câu khen
ngợi bâng quơ. Ông chủ nhà chợt cao giọng:
- Đây là hình con tôi đoạt giải nhất về bơi lội khi nó học
lớp mười hai ... chỉ vài tháng trước khi nó mất ...
Nếu không kịp lấy lại bình tĩnh thì có lẽ Trung đã đưa tay vồ
ngay lấy bức hình, vì đó chính là cô gái Trung gặp ở hồ bơi. Bất giác Trung kêu
lên:
- Jane!
Ông chủ nhà ngạc nhiên, trố mắt nhìn Trung.
- Sao anh biết tên nó?
Trung cố hết sức để lấy lại bình tĩnh:
- Tôi ... tôi ... trước kia cũng có một người bạn gái tên
Jane, trông rất giống con gái ông ...
Trung cảm thấy như có vật gì đè nặng lên ngực, khiến Trung nấc
nghẹn, không thể nói hết câu.
Ông chủ nhà lại là người lên tiếng an ủi:
- Xin lỗi ... cho tôi xin lỗi đã làm anh nhớ lại kỷ niệm
buồn ...
Trước mắt Trung cảnh vật trở nên mờ nhạt, chỉ có hình của cô
gái đang đứng trên bục hạng nhất với chiếc huy chương đeo trên cổ ... Dường như
Jane đang mỉm cười với Trung ...
Trung cầm quyển album, lật từng trang, nhìn từng tấm hình của
Jane và đắm mình vào không gian huyền ảo để thấy mình như đang có mặt trong từng
giây phút huy hoàng của Jane ...
Buổi chiều nặng nề, lặng lẽ trôi qua, lửa đã tàn, hai người
đàn ông, một già một trẻ, ôm nỗi niềm, tâm sự của riêng mình, chia tay nhau để
trở về phòng tìm giấc ngủ, hay tìm lại người trong mộng ...
Qua khung cửa sổ, Trung vẫn nhìn thấy rõ chùm sao mà, mới
hôm nào, Jane đã chỉ. Trung thầm thì:
- Jane, em đã trở về với mẹ của em ... Anh chúc em từ nay
sẽ êm đềm bên mẹ ... Anh sẽ trở lại hồ bơi trong những buổi chiều đầy sao, để
hy vọng rằng một khoảnh khắc nào đó, dù xa ngàn trùng với âm dương cách trở,
anh và em cùng nổi lềnh bềnh trên mặt hồ để ngắm chung chòm sao đó.
Bùi Phạm Thành
ngày 25 tháng 8 năm 2022
(Đặc San
Lâm Viên)
Đăng nhận xét