KÍNH MỜI THAM DỰ SINH HOẠT GIỚI THIỆU SÁCH CHU TẤT TIẾN & ÂM NHẠC THÍNH PHÒNG
KÍNH MỜI THAM DỰ SINH HOẠT GIỚI THIỆU SÁCH CHU TẤT TIẾN & ÂM NHẠC THÍNH PHÒNG
| ||||
Một lần nữa, thân mời quý bạn đến chia sẻ với Chu Tất
Tiến trong ngày giới thiệu sách này. (từ 2 đến 5 giờ ngày Chủ Nhật 5 tháng 2 tại
Phòng Sinh Hoạt Nhật Báo Người Việt, Westminster.) Những cuốn sách viết về một
mục đích hiếm hoi trong thời đại vật chất này, và một tập thơ của một tác giả
say sưa nói về YÊU và YÊU... cho dù đời phụ ta, nhưng ta không thể phụ đời.
Một chương trình nhạc thính phòng nho nhỏ, gồm những nhạc
công không nổi tiếng nhưng mê say âm nhạc, và những giọng ca hiến dâng cho đời,
cho âm nhạc với tất cả tâm hồn. Một góc văn nghệ không lộng lẫy, nhưng ấm cúng
với âm thanh vừa phải. Khách đến chơi phải lắng nghe mới thấm được hồn của nhạc.
*****
LỜI TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ:
THƠ là một trung gian giữa Thực và Mộng. Là những cuộc
phiêu lưu giả tạo cho những tâm hồn bị áp chế. Tiền đề cho một mối tình. Đoạn kết
cho một tình yêu. Sân chơi cho những kẻ đam mê. Lời tự thú của một kẻ nhút
nhát, sự ấm ức của một kẻ bất tài hoặc sự khoe khoang trí thức của môt gã cao
ngạo.
Chu Tất Tiến. Tháng Giêng. 2023.
Sáng tinh mơ, em mặc áo lụa
Sương vội vàng, dấu
mặt sau mây
Sợ lụa vàng quấn
quít trên tay
Sương sẽ vỡ trên cả
hàng cỏ úa
Trưa nắng hạ, áo lụa
em bung mở
Ông mặt Trời bỡ ngỡ
núp đi đâu
Con chim vàng vội
cúp mỏ âu sầu
Không dám hót, ngại
giọng ca tan vỡ
Chiều xuống mau, dế
sau nhà rúc rich
Nhìn dáng em, mà
hát bản nhạc tình
Nịnh cô nương mặc
áo lụa thật xinh
Ôi! Đẹp quá! Làm
trái tim thình thịch.
Đêm vừa về, êm ả dấu
chân xinh
Em áo lụa, ngủ
ngon, môi hồng đậm
Làm anh lại muốn
thành chăn ấm
Ôm ngọt ngào cho
trăm vạn bình minh.
4-ẤY ƠI!
Ly cà phê sữa có mây
Chiếc bàn, chiếc ghế có cây hoa vàng
Sáng ra, tự học làm sang
Phì phèo điếu thuốc, xi- tàng một phen
Không ngờ thuốc bật ho hen
Lên cơn ngạt thở, vừa lèn vừa đau
Con sông nào chẩy qua mau
Toàn mùi cố quốc, đọt rau mẹ già
Tưởng rằng mình chỉ nhớ nhà
Ai dè nhớ cả dậu hoa tơi mùng
Cái cô hàng xóm thật khùng
Tối ra giếng tắm, không mùng che thân
Da gì trắng ngẩn, trắng ngần!
Tay gì vỗ đập, khiến thần tiên chao
Sáng ra, ngó nụ hoa đào
Mà ngơ ngẩn mãi, đi vào đi ra.
Đứng chờ con trăng hôm qua
Hôm nay không thấy, đi ra đi vào
....
Ấy ơi! Đằng í thế nào?
Có mơ đến ... ấy lần nào không, em?
Bây giờ, đây vẫn còn thèm
Phải chi năm ấy, vén rèm chui sang...
Ly cà phê sữa hơi vàng
Tưởng như thoáng thấy hình nàng đang bơi.
5-ÁO BÀ BA SAĐÉC
Đêm lạnh, chợt nhớ về Sađéc
Nhớ giòng sông lụa
uốn quanh đời
Giọng hò ngọt mát,
trăng chênh chếch
Bờ ngực đôi mươi đẹp
rợn người
Nhớ cây cầu khỉ
mong manh lạ
Từng bước chân em
nhẹ nắng chiều
Gót sen, áo mỏng,
thơ ngây quá
Làm khách giang hồ
chỉ muốn yêu
Nhớ vườn hoa cúc
thơm mùi gió
Thu về, lá mỏng
như tay em
Đôi mông thoăn thoắt
đùa hoa nở
Ta muốn lăn quay,
ngỡ đất mềm.
Và thế, ta yêu
thành phố nhỏ
Yêu người con gái
chèo trên sông
Quần đen, áo trắng,
lung linh hở
Một khoảng da ngà,
trắng mênh mông
“Hò ơ…Nước chẩy
liu riu, lục bình trôi líu ríu
Anh thấy em nhỏ
xíu, anh thương.
Thương em sao được
mà thương
Quần em cột rút,
như rương khóa rồi
Khóa rồi, mặc kệ
khóa rồi
Chờ cha mẹ ngủ,
anh lôi vô buồng.”
(Ca dao)
76-TÔI BỎ CÀ SA ĐỂ
NHỚ EM..
Làm cho biển động, sóng không nguôi
Làm cho tan nát đời tu sĩ
Tôi bỏ cà sa để nhớ người
Tôi bỏ cà sa để nhớ
em
Mõ, chuông, tôi gác ở bên thềm
Đợi em bước đến, tôi sẽ gõ
Một điệu tình yêu thật dịu êm
Từ độ gót sen em
lướt nhẹ
Áo dài tha thướt, nón nghiêng che
Tôi tưởng như hồn tôi sóng vỗ
Xô cả đời tôi vào bến mê
Và thế hồn thơ bỗng
bật ra
Dẫn tôi đi khắp chốn ta bà
Tìm bao nụ đẹp dâng em cả
Vui quá làm tôi chợt khóc òa
Tôi sẽ chờ em khắp
bốn phương
Từ nơi Bắc Cực tuyết pha sương
Đến đường Xích Đạo, da như chín
Chỉ để gửi em một chữ “Thương”.
Bởi chưng, tôi
nghĩ em Thần Thánh
Vóc ngà, da ngọc
sáng long lanh
Chỉ cần bên khóe môi cười nhẹ
Cả trăm thế kỷ bỗng mong manh
Thôi nhé, cho tôi
làm lãng tử
Kiếp sau xin trở lại
đường tu
Cho tôi thờ phượng
bờ mi ấy
Dù tiếng Yêu Đương vẫn mịt mù…
15-CÓ PHẢI LÀ EM?
Có phải là em trong giấc mơ?
Mờ xa hư ảo, chút
hương xưa
Trắng trinh
một dải ngây say ấy
Mắt ngọc nhìn ai nặng
ý thơ?
Có phải là em, cô
gái Huế?
Môt lần gặp gỡ,
nón nghiêng che
Thoảng chút môi hồng
như nụ biếc
Một phút mà như đã
đam mê
Có phải tay em, những
búp mây
Em gái Bắc Kỳ làm
thơ say
Những câu tình ái
đầy run rẩy
Đợi chết môt lần
trong cánh tay
Cho ta theo với,
Saigon nhỉ?
Để áo dài em mãi
vân vi
Để bàn chân nhẹ
cùng theo bước
Dẫn dụ ta về chốn
mê si…
***
Đăng nhận xét