Hồi ký của Nguyễn Kim Dần (bài 12)
Hồi ký của Nguyễn Kim Dần (bài 12)
Ai tự nhận là người Quốc Gia ở Miền Nam hay những người dù sống ở Miền Bắc nhưng không chấp nhận Cộng Sản đều nhớ ngày 30 tháng 4 hàng năm. ngày chế độ Miền Nam sụp đổ, nhất là năm nay 2015 đánh dấu 40 năm CSVN chiếm trọn Miền Nam, hậu quả là dân Miền Nam chịu cảnh tang thương, hàng mấy trăm ngàn người đi tù cải tạo, một số vượt biên với con số chết dưới đáy biển cũng vài trăm ngàn người, dân chúng ở lại không còn được hưởng những tự do căn bản của con người, bị cai trị bởi lớp người ngu dốt mà vẫn tự cao, tự cho là "đỉnh cao của trí tuệ loài người"!. Dân Miền Bắc một số người có ý thức thì tuyệt vọng vì sự mong chờ Miền Nam ra giải phóng Miền bắc đã không thành ...
Hậu qủa của ngày 30 tháng 4 thì không ngòi bút nào có thể mô tả hết nỗi
thống khổ của toàn dân VN kéo dài đã 40 năm, mà tương lai dân tộc không
biết sẽ đi về đâu. Bao sự đau khổ, nghèo đói mà dân Việt Nam phải gánh chịu từ
ngày CSVN cướp chánh quyền đã được nhiều bài báo, sách vở nói tới...Trong bài
này tôi xin viết về những vấn đề khác và sẽ đi vào đề tài chánh sau đó.
Ngày 30/4/1975 tôi bị kẹt lại không
di tản ra ngoại quốc được. Trong các bài hồi ký trước tôi đã viết là tôi ý thức
được cuộc chiến Quốc Cộng (CS xâm lăng), Miền Nam chỉ đi từ huề tới thua. Đầu
năm 1964 tôi ra đời làm việc và được bổ nhiệm làm Phó Quận Trưởng Quận Khiêm
Hanh (Tây Ninh), ông Quận Trưởng tên Nguyễn Văn Mách, một Trung Tá trong
quân đội Cao Đài, khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm thống nhất quân đội, ông Mách phải
đi học về quân sự để xác định lại cấp bậc. Sau mấy tháng học, thi mãn
khóa, ông Mách đậu thứ 2, được gắn lon Trung Úy của quân đội VNCH, sau vài
tháng được thăng Đại Úy và được bổ nhiệm làm Quận Trưởng
quận Khiêm Hanh. Vì đi lính Cao Đài từ lúc 19 tuổi nên Đại Úy Mách có nhiều
kinh nghiệm về Cộng Sản (năm 1964, ông đã 43 tuổi). Khi làm việc với ông tôi học
hỏi được rất nhiều, nhất là về phương diện tình báo và chỉ sau ít tháng, tôi ý
thức được "Sẽ mất nước"...Ý định của tôi là sẽ qua Mỹ rồi xin định cư
vĩnh viễn ở đó, hoặc xin qua Canada mà không về nước. Tôi thực hiện ý định ra
khỏi nước bằng cách xin một học bổng hay xin đi tu nghiệp tại Hoa Kỳ rồi qua
Canada (nếu không được ở Mỹ). Tôi được một học bổng đi Mỹ, được về học anh văn
toàn thời gian ở hội Việt Mỹ ...Nhưng sau 6 tháng học anh văn, Bộ Quốc Phòng đã
bác đơn đi du học của tôi.
Tôi lại tiếp tục đời công chức buồn nản, đi
hết quận nọ tới quận kia và đúng như lời tôi tiên liệu: ngày 30/4/1975 đã
xẩy ra. Tôi bị kẹt lại Việt Nam vì nhiều lý do : 1) Vợ tôi sanh đứa con gái thứ hai
vào ngày 06 tháng 4 năm 1975, tức là chỉ có 24 ngày sau thì Cộng Sản chiếm Miền
Nam. Những ngày cuối tháng 4 vợ chồng tôi cố gắng ra khỏi nước bằng máy bay hay
tầu hải quân, nhưng không được vì phương tiện máy bay không còn. 2) Về phương
tiện dùng tầu hải quân thì đại gia đình tôi thiếu may mắn:
Người em út của chúng tôi là Thiếu Tá Hải Quân, đã làm hạm trưởng nhiều
tầu đi biển trong nhiều năm, chức vụ cuối cùng là Chỉ Huy Trưởng hải
quân cận duyên quân khu 2 kiêm vùng 2 chiến thuật (từ Bình Tuy tới
Bình Định), tất nhiên em tôi có phương tiện dùng tầu nhỏ ra hạm đội 7
của Mỹ rất dễ dàng. Vào những ngày cuối tháng 4, Saigon gần mất, em tôi có
tham dự một buổi họp do Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh chủ tọa tại bộ
tư lệnh hải quân ở bến Bạch Đằng. Đơn vị hải quân của em tôi đóng tại
Cát Lái, em tôi chỉ đem vợ con xuống Cát Lái và nói khi nào di tản sẽ về đón đại
gia đình. Bất ngờ đêm 29 rạng ngày 30/4/1975, tất cả tầu hải quân tập trung tại
bến Bạch Đằng được lệnh nhổ neo rời bến... Em tôi không thể về đón được đại
gia đình mà chỉ ra đi với vợ con.
Cũng nên nói rõ là trong buổi họp với Phó Đề
Đốc Hoàng Cơ Minh, có lẽ vào ngày 27 hay 28/4/1975, các cấp chỉ huy Hải quân có
truyền tay nhau đọc một lệnh khẩn cấp: các tầu phải tập trung tại bến Bạch Đằng, trang
bị nhiên liệu, thực phẩm, nước uống sẵn sàng. Đoàn tầu sẽ ra đi đêm 29 rạng
ngày 30, nơi tới là Côn Sơn. Vì em tôi không đọc lệnh truyền tay đó nên trở tay
không kịp để đón đại gia đình.
Tuy nhiên cũng có một sự may mắn nhỏ là
khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng ngày 30/4/1975 ,ông anh thứ hai và một
đứa em trai kế tôi chạy kịp ra bến tầu và thoát đi được bằng tầu Trường
Xuân, tất nhiên bỏ lại vợ con.
Nhớ lại trong đời làm công chức, tôi có dịp
nhận những sinh viên Quốc Gia Hành Chánh sắp ra trường đi tập sự hay chỉ
huy một số sinh viên đã ra trường làm việc với tôi, tôi hay hỏi họ: "
Trong công việc hàng ngày hay đi họp các nơi, theo anh em thì việc gì quan
trong nhất đối với người công chức ? Hầu hết không trả lời được,
lúc đó tôi mới nói cho mọi người rõ : hàng ngày phải đọc ngay
công văn từ trung ương gởi về, càng sớm càng tốt, khi đi họp có những
lệnh hay những chỉ thị truyền tay phải đọc xem đó là lệnh, chỉ thị
gì. Điều này rất quan trọng !
Không ngờ người em út của tôi, một Thiếu
Tá hải quân, trong một buổi họp quan trọng như vậy lại không đọc lệnh
truyền tay: các tàu theo lệnh cấp trên phải rút khỏi Saigon đêm 29 rạng ngày
30/4/1975 !!! Đó là lý do đại gia đình của tôi bị kẹt lại Saigon.
Tôi phải đi trình diện học tập: Về phương
diện ngụy quyền, tôi trình diện tại trường Gia Long, ở 2 ngày, một đêm, đêm thứ
hai họ cho tôi về vì nói tôi giữ chức vụ "chuyên viên",
không hội đủ điều kiện đi học ngụy quyền cao cấp (sau 4 năm làm Phó Tỉnh Trưởng,
tôi tự ý xin từ chức trong khi người khác lại bỏ tiền ra mua chức vụ...).
Khi đi trình diện về phương diện ngụy quân, tôi chỉ là Chuẩn úy, họ xếp tôi là
hạ sĩ quan nên học có 3 ngày tại một trường tiểu học gần nhà,
sáng đi chiều về. Lý do tôi không lên Trung Úy như mọi người trong
khóa là vì tôi không khiếu nại để lên lon, nhiều bạn khuyên tôi
là nói với ông Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng đánh một công điện về
Nha Tổng Quản Trị kèm theo tên, số quân, khóa học quân sự, tôi sẽ nhận nghị định
lên Trung Úy, nhưng tôi trả lời bạn bè :" Đời này lon lá và địa vị mà làm
gì..."
Tôi giữ chức Phó Quận 7 năm và Phó Tỉnh Trưởng
4 năm , về Bộ Nội Vụ làm chuyên viên từ cuối tháng 11/1974. Khi nghe tin tôi
không phải đi học tập, hai ông chú tôi ở Montreal (Canada) nói với các anh em tôi
ở Edmonton (Canada) tôi là "Cộng sản nằm vùng" vì với lý lịch
như vậy sao lại "thoát" khỏi đi học tập ? Thật là oan ức !.......Năm
1980 tôi vượt biên thành công và định cư tại Edmonton vào tháng 5/1980. Một tuần
sau ông chú tôi tới thăm, gặp tôi tại Edmonton, ông mới hiểu là tôi không phải
Cộng sản nằm vùng như ông nghĩ trước đây : sau 5 năm sống với Cộng Sản sắc diện
và tinh thần của tôi đã đổi khác, không còn lanh lợi như trước, tôi cao
1m60 mà nặng có 38 kg, phải đeo kiếng lão khi mới 38 tuổi... theo nhận xét của
ông chú, tôi phải mất hàng năm mới trở lại bình thường !!!
Ngay cả đến ngày hôm nay, dù đã sống ở xứ
người hơn 30 năm, cứ vài tháng ban đêm trong giấc ngủ, tôi vẫn còn nằm mơ đang
sống dưới chế độ CS. Tôi được biết những người thân như ông anh cả tôi (bị tù 6
năm trong trại cải tạo) và một số người khác, thỉnh thoảng họ cũng có những
giấc mơ hãi hùng như vậy .
Thật ra tôi đã bị nghi là
"thân Cộng sản" (pro - communist) từ trước 1975, câu chuyện xẩy
ra như sau:
Đầu năm 1971 khi được bổ nhiệm làm Phó Tỉnh
Trưởng Phú Bổn, tôi thường gặp anh Nguyễn Thế Chu, Đốc sự khóa 7, làm
Phó Tỉnh Trưởng Quảng Đức trước tôi 1 năm, anh Chu làm Phó Quận
Trưởng Cai Lậy (Định Tường) 5, 6 năm và tôi cũng làm Phó Quận ở Định
Tường 5 năm nên chúng tôi thân nhau, hay tâm sự với nhau (anh Chu đã chết
sau khi qua Mỹ theo diện HO được vài năm). Trong một buổi họp các Phó
Tỉnh Trưởng Quân Khu 2 kiêm vùng 2 Chiến Thuật khoảng năm 1973, trong giờ
giải lao, anh Chu có nói với tôi : Anh vừa về Saigon, tình cờ gặp
một giới chức (Chánh Sở) tại bộ Nội Vụ, giới chức này hỏi anh Chu: Anh thân với
Nguyễn Kim Dần lắm phải không ? anh Chu xác nhận là bạn thân với
tôi, giới chức này nói tiếp : Anh coi chừng Nguyễn Kim Dần
"pro-communist" , vì giới chức này còn sống nên tôi không muốn tiết lộ
danh tánh, cũng nói thêm là ông này tôi chưa hề biết mặt ....Sau này khi về làm
chuyên viên ở Bộ tôi mới biết người này. Về việc nói tôi thân CS,
tôi đã tìm được câu giải đáp : Dưới chế độ VNCH ai có những điểm
như sau : a) Tương đối thanh liêm, không tham nhũng. b) Làm việc giỏi, tận
tụy. c) Ăn nói thẳng thắn, không nịnh bợ cấp trên. d) Dù có chức vụ nhưng
vẫn nghèo. e) Lập gia đình trễ ..v.v.
sẽ bị nghi là "thân Cộng", cá
nhân tôi hội đủ những yếu tố đó nên họ nghi tôi là "thân Cộng" cũng
chẳng có gì đáng ngạc nhiên !...Thực tế, tôi thuộc gia đình di cư 1954 (chạy
trốn CS), tôi có 5 anh em trai (kể cả tôi), một bà chị gái, trong 6 người
(kể cả anh rể tôi) ai cũng là sĩ quan của quân đội VNCH (trong đó có tôi
và 1 người khác được biệt phái hay giải ngũ)
Nghĩ lại câu chuyện này, tôi thấy thật tức
cười: tôi bị nghi oan là Cộng Sản nằm vùng, trong khi CS được
"gài" ở mọi cơ quan của VNCH, kể cả phủ Tổng Thống.. sau ngày
30/4/1975 mới biết; Chúng "gài" người ở mọi tổ chức của chánh quyền
VNCH....mà cơ quan an ninh của ta không biết !!! cũng vì chế độ VNCH
tham nhũng nên mới xẩy ra tình trạng bi đát như vậy, dĩ nhiên cộng thêm những yếu
tố khác như tôn giáo, quen biết, chạy chọt...v.v.
Tóm lại, tôi cũng chẳng oán trách gì những
người cho tôi là "Cộng Sản nằm vùng (2 ông chú của tôi) hay một ông Chánh
Sự Vụ bộ Nội Vụ nói tôi là "pro-communist". Vì nay trắng đen đã rõ rệt,
chẳng cần phải cải chánh. Cuộc đời đúng là một vở tuồng.......Hết
............................................................................................
Bài này được viết năm 2015.
.......................................................
From:TramCaMau
<tramcamau2003@yahoo.com>
Sent:March 26, 2020 11:48 PM
To:dan nguyen <dankimng99@hotmail.com>
Subject:Re: Bài 12 - CS nằm vùng
Đúng như anh viết. Ai mà :"
a) Thanh liêm, không tham nhũng. b) Làm
việc giỏi, tận tụy. c) Ăn nói thẳng thắn, không nịnh bợ cấp trên. d)
Dù có chức vụ nhưng vẫn nghèo. e) Lập gia đình trễ ..v.v.
sẽ bị nghi là "thân Cộng", cá
nhân tôi hội đủ những yếu tố đó nên họ nghi tôi là "thân Cộng"
Thời đó, lạ lùng, người ta nghĩ CS là trong
sạch, thanh liêm, lý tưởng. Đau cho người quốc gia thật
Đăng nhận xét