TRANG ĐẶC BIỆT KÍNH GIỚI THIỆU TÁC PHẨM THƠ NHẠC NGÂM CỦA THI SĨ MẶC KHÁCH
TRANG ĐẶC BIỆT KÍNH GIỚI THIỆU TÁC PHẨM THƠ NHẠC NGÂM CỦA THI SĨ MẶC KHÁCH
THÁNG TƯ_NHỚ MẸ
Tháng tư rớt xuống miền
Nam
Phố phường nhuộm đỏ
ngập tràn thương đau
Tai bèo nón cối dép
râu
Trong tôi thầm hỏi phải
đâu Lạc Hồng ?
Chiến xa hỏa tiển
phòng không
Xe tăng đại pháo tan
hoang cửa nhà
Khắp nơi hốt hỏang
thét la
“Nối vòng tay lớn” Tiếng
ca vang Trời !
Tháng tư_ ngơ ngác chơi vơi
Gia đình ly tán đất
Trời sầu bi…
Tháng tư, lệnh buộc
con đi
Ngóng trông Mẹ đợi rừng
sâu Mẹ tìm
Mẹ ơi xin Mẹ đừng tìm
Lòng con đau buốt như
nghìn mũi dao
Mẹ già bước thấp bước
cao
Tim con tan nát như dao ai bằm
U Minh nước độc xa xăm
Mẹ thăm con ngại tối tăm thú rừng
Nửa khuya mắt lệ rưng rưng
Mẹ ơi con nhớ chiếc lưng dãi dầu
V N chịu mãi bể dâu ?
Miền Nam tang tóc đẫm màu thê lương !!!
MẶC KHÁCH
THƯ GỬI MẸ
TỪ U-MINH
Hết chinh chiến con về bên Mẹ
Dựng lại căn nhà tường
vách xiêu
Đã bao năm mỏi mòn Mẹ
đợi
Duy mình con Mẹ trọn
tin yêu
…75…
Rồi từ đó rừng sâu
khép kín
Chén cơm Tù khổ nhục
đớn đau
Con đói quá nên quên
tất cả
Bao lần mưa bão Mẹ có
sao ?
Rừng U Minh muỗi mòng
vây khốn
Trầm ngút ngàn che
khuất tuổi xanh
Con nước lên…đỉa bơi
rắn lội…
Thân rã rời hơi thở
mong manh
Con lạy Mẹ xin Mẹ đừng
đến
Đừng vì con lặn lội
tìm thăm
Con lo lắng xót xa
nhìn Mẹ
Cầu cheo leo nước độc
xa xăm
Nếu con chết…xin Mẹ đừng
đến
Mặc xác con vùi dập
chẳng màng
Con không muốn nắng,
mưa thân Mẹ
Cho hồn con nhẹ bước
thênh thang…
Hãy mặc con giữa Trời
lộng gió
Mặc mưa rơi bão tố
tiêu đìều
Cơn gió lạnh… xóa mờ
tâm thức
Lòng con còn lại _
Bóng Mẹ yêu !
Mặc Khách
(U.Minh 1980)
***
BÓNG DÁNG TUYỆT VỜI
Em xuất hiện khi Trời
Quê tang tóc
Giữa phố buồn chấp nhận
cảnh cùm gông
Thân nữ nhi dám đọ với
núi sông
Là Em đó Tổ Quốc ơi!
chứng giám
Kìa Em bước, dáng uy
nghi quả cảm
Nét thanh cao ôi nhan
sắc tuyệt vời
Lòng yêu nước vang vọng
khắp muôn nơi
Em xứng đáng cho bao
người ngưỡng mộ
Mắt xanh biếc ánh sắc
màu ngạo nghễ
Áo trắng trong gói trọn
tấm thân ngà
Sống oai hùng không
thẹn với non sông
Có phải Em là hiện
thân Trưng Triệu
Ba bị chết bởi lũ người
tàn bạo
Tội chỉ vì bênh vực kẻ
hiếp dân
Thù nhà Em chôn kín lại
trong tâm
Cùng tuổi trẻ xuống
đường đi tranh đấu
Kìa Nam nhi sao chịu
làm nô lệ ?
Sống vô tư hưởng thụ
chẳng tình thương
Hãy nhìn xem tuổi trẻ
đang lên đường
Hiến máu xương quyết
làm nên lịch sử
Cao cả thay bao anh
hùng đơn độc
Đang chịu tù đày địa
ngục trần gian
Nằm cô đơn, đợi thân
xác héo tàn
Chết im lặng nào có
ai hay biết !
Đêm sâu lắng nhìn
không gian hiu quạnh
Tháng ngày trôi năm
tháng cũng tàn phai
Nhớ Quê hương giấu
trong tiếng thở dài
Hồn xúc động nghe
lòng dân oán thán
Mặc Khách
THƠ NHẠC NGÂM
https://youtu.be/rwClK6pVHJ8?si=x6tgoHP4VH7E71Ek
***
Thơ Mặc Khách-nhạc
VĨNH ĐIỆN
https://youtu.be/-HfRoQ_z4f8?si=VkC1VaKK-7KCTuR8
***
Thơ Mặc Khách-Hoàng Đức
Tâm diễn ngâm
https://youtu.be/oaCoviOQpqo?si=GE4kiojKeoZbDtcw
***
THƠ XƯỚNG_
HỌA
ĐỪNG QUÊN
Gió vẫn vi vu giữa
núi đồi
Tâm người phân tán
khắp muôn nơi
Nghĩ về cố
quận sầu câm nín
Nỗi khổ dân nghèo
lệ đắng môi
Múa hát trở cờ
không biết nhục
Học cao vô sĩ chịu
làm tôi !
Tha hương lạc lõng
hồn vong quốc
Nhớ Nước đau lòng
Mẹ Việt ơi !
Mặc Khách
HỠI QUÊ
ƠI ! (Bài họa)
Cảnh quan nước Việt
núi sông đồi
Diễm lệ vô cùng khắp
mọi nơi
Hám lợi tham danh
thương chót lưỡi
Ra luồn vào cúi
quý đầu môi
Mũ cao áo thụng
vinh hờ chủ
Quì gối khom lưng
nhục phận tôi
Lưu lạc bấy chầy
bao lệ thảm
Tham vàng bỏ ngãi
hỡi quê ơi!
Doãn Thường,
1-5-2019
ĐỪNG QUÊN (Bài họa)
Quê hương biển đảo
núi sông đồi
Sản vật tài nguyên
khắp mọi nơi
Giặc chiếm quân
hèn trơ cặp mắt
Thù xâm lũ khốn ngậm
đôi môi
Khom mình bái gối
đành thân tớ
Rút cổ co đầu chịu
phận tôi
Đảng ác ươn hèn
theo ngoại tộc
Vùng lên cứu nước
quốc dân ơi !
Đinh Tường
NGÓNG VỀ CỐ QUỐC (Bài họa )
Rừng phong lá rụng ngập lưng đồi;
Xào xạc gió chiều thổi khắp nơi.
Lê kiếp tha hương ...sầu nẫu ruột !!!
Nếm đời viễn xứ...đắng tê môi !!!
Xứ người nhộn nhịp...vui thân họ.
Đất khách âm thầm...tủi phận tôi !!!
Bốn bốn năm qua còn luyến tiếc;
Ngóng về cố quốc Việt Nam ơi !!!
Thảo Chương Trần Quốc Việt 01-05-2019
ĐỪNG QUÊN (Bài
họa)
Mây chiều bay thấp
lửng ven đồi
Quốc Hận ngày này
nhớ một nơi
Quê Mẹ rưng rưng sầu
ngấn lệ
Miền Nam hậm hực hận
bờ môi
Giặu Tàu cướp Nước
mời làm chủ
Lũ Chệt bắt dân phận
tớ tôi
Quốc Hận vẫn là
ngày Quốc Hận
Việt Nam thức tỉnh
đồng bào ơi !
Tố Nguyên
***
EM ĐẾN THĂM
( Chiến tranh _ Ngục
tù )
Em đến thăm anh đắng
cả lòng
Đường xa hun hút
gió mênh mông
Giữa khuya lạnh lẽo
con đò bé
Anh hiểu tình em
nước ngược giòng!
Gió hú xuồng đêm rờn
rợn da
Trăng nghiêng bóng
đổ rừng bao la
Em mang đến anh
tình nồng ấm
Là cả ân tình
nghĩa thiết tha
Tay nắm bàn tay
phút nhiệm mầu
Nghe từng nhịp thở
tim xôn xao
Mơ hồ âu yếm trong
hương áo
Mà ngỡ đôi lòng
quyện lấy nhau
Anh gửi hồn theo vạt
áo nhầu
Em về cô quạnh lệ
thương đau
Từng đêm thao thức
bao niềm nhớ
Một cõi buồn tênh
vạn cổ sầu …
Thu lại đến rồi em
nhớ không?
Bao mùa lá rụng nhạt
môi hồng
Nỗi buồn vô tận
trong tiềm thức
Nhìn bóng thời
gian gió lạnh lùng !
Trời bỗng ảo huyền trong khói sương
Núi rừng buồn bã cảnh
thê lương
Em về mà ngỡ lòng
dao cắt
Một mảnh hồn đau
giữa núi rừng
Mặc Khách ( 1981 )
Đăng nhận xét