NỮ THI VĂN SĨ DƯ THỊ DIỄM BUỒN
NỮ THI VĂN SĨ DƯ THỊ DIỄM BUỒN
NHỚ MÙA QUÂN LỰC 19 - 6
DTDB
Em dắt con
thăm chồng nơi đất Bắc
Ngày giặc vào cháu chưa được lên hai
Vì sa cơ, cha lâm cảnh tù đày…
Giặc chụp mũ tội: “Ngụy Quân bán nước...”
Trại cải tạo giam những người trí thức
Của miền Nam, mài miệt ghế nhà trường
Ra ngành nghề... làm lính trấn biên cương
Khắp các ái địa đầu vùng tuyến lửa...
Chàng yên tâm có em lo nhà cửa
Bốn Quân khu, Bến Hải đến Cà Mau...
Chặn thù, tiếp Miên, chiến đấu Hạ Lào…
Cùng đồng đội xông pha lòng đất địch
Lính Cộng Hòa hào hùng xây chiến tích
Chống xâm lăng càn quét lũ bạo tàn
Bọn Cộng nô phải vỡ mật, teo gan
Hải, Lục, không quân, Thiên thần Mũ Đỏ…
Bao thống khổ nước nhà sau bỏ ngỏ!
Tháng Tư Đen! Bức tử phải tan hàng
Những chàng trai đi gìn giữ giang san
Bị giặc bắt ải đày nơi hiểm nghiệt!
Bao nhiêu năm đau lòng dân tộc Việt
Bấy nhiêu năm đất nước phủ màu tang
Giặc cắt chia lãnh thổ hiến ngoại bang
Dẫn Tàu Cộng! Làm tan hoang đất nước
Em dắt con thăm nuôi chồng xuôi ngược
Nam Hà, Hàm Tân, Tiên Lãnh, Vườn Đào...
Chồng em tù ngục lận đận lao đao…
Ngày trở lại, cháu đã tròn đôi chín!
Đó là tuổi mộng mơ yêu màu tím
Thuở ngày xưa, em sung sướng đến trường
Nay con em vì đất nước tan thương!
Cha cải tạo, đói ăn, không lành áo...
Mọi thủ đoạn giặc dối lừa chao đảo
Đảng độc tài nghiền nát tuổi xuân xanh
Nhồi sọ, nhiễu nhương... bóp vỡ mộng lành
Lớp trẻ Việt... tương lai như bọt biển!
Chồng của em tròn đời là lính chiến
Chàng vững lòng dù thời cuộc đổi thay
Vẫn kiên tâm chờ đợi có một ngày
Dân tộc Việt đứng lên giành Chánh nghĩa
Giờ đã điểm! Mọi người đà thấm thía...
Biết khổ đau dưới ách kẻ vô nhân…
Hiểu thế nào lòng dạ bọn vô thần…
Khi nước nhà đấm chìm trong tay giặc!
Mười Chín Tháng Sáu! Là ngày Quân Lực!
Nhớ ngày xưa! Lòng xao xác bâng khuâng!
Xót quê hương! Tàu Cộng chiếm đoạt dần...
Ghét kẻ nối giáo, hận phường bán nước…
Người lính Cộng Hòa bôn ba xuôi ngược
Thân héo mòn như chiếc lá chiều thu
Vẫn kiên tâm bền chí diệt Cộng thù
Tôi luyện lớp trẻ… chờ ngày phục quốc.
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
**
ĐỒI
HOA HỒNG
“Tưởng niệm người Việt tha hương
Đã
nằm xuống nơi đất khách quê người”
DTDB
Ngọn gió xuân thì thào trên hoa lá
Nắng giao mùa nhẹ trải lối
em đi
Đồi “Hoa Hồng” sương
đẫm cỏ xanh rì
Bầy bướm trắng say phấn
đồng hương nội
Mầm non đâm chồi trên cây
cằn cỗi
Qua bao mùa tuyết nắng gió
mưa sa
Lòng buồn tênh ray rứt nhớ
quê nhà
Ngậm ngùi xót những nấm mồ
vô chủ!
Người nằm đó yên bình say giấc ngủ
Áo phong sương xin trả lại cho đời
Những sân si ái ố… kiếp con người
Vào lòng đất không còn chi vướng bận
Rời đất nước mang nỗi buồn
thống hận
Bởi giặc về gây khốn khổ triền miên
Thương dân mình chịu bao nỗi oan khiên
Quê hương đẹp đã rã rời tan nát...
Tự do ư? Dân càng thêm ngơ ngác!
Nước
nhà mình mà trốn chạy phương xa
Tội tình nầy ai đã khéo bày ra?
Ta biệt xứ trên nước người cô quạnh
Khóc hộ ai nằm dưới lòng đất lạnh!
Khóc cho mình còn lạc bước long đong
Cùng đồng hương nay thăm viếng “Đồi
Hồng”
Nơi người Việt tìm tư do an nghỉ
“Rose Hill”
tên nghĩa trang của Mỹ
Có bao người Việt tộc được nằm chung
Cầu thảnh thơi nơi an nghỉ sau cùng
Hương tưởng niệm thắp cho người quá cố
“...Ngủ yên nhé, khi nằm yên dưới mộ
Mảnh u hồn sẽ trở lại cố hương
Thăm làng xưa và viếng lại miếu đường
Hưởng nhang khói trong đêm rằm tháng bảy...”
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Email: dtdbuon@hotmail.com
**
CHIẾC XUỒNG
BA LÁ
*Thơ Dư Thị
Diễm Buồn
CHIẾC XUỒNG
BA LÁ
Nơi vàm rạch,
cây hồng đào sai trái
Màu trắng hồng…
trái mận hãy còn non
Những chùm
to trái mọng đỏ như son
Da bóng lưởng
no tròn mận đã chín
Xuồng ba lá dưới tàn cây, nước rịn
Đáy rong
rêu ẩm ướt xám xanh màu
Xạp xuồng
lót bằng mấy tấm vạt cau
Gàu mo nhỏ,
dưới khoang dành để tát
Xuồng rẽ nước,
nhấp nhô làn sóng bạc
Đưa rước em
từ học lớp vở lòng
Tháng tám
mưa dầm, gió bấc mùa đông
Nước sông ấm,
hơi bốc lên mờ khói
Có những buổi
chiều tan trường nắng chói
Con sáo vườn
ríu rít hót bay ngang
Đám cỏ đuôi
chồn, cạnh liếp trầu vàng
Bên ao bàu
nước trong veo cá lặng
Rồi Tết đến
muôn hoa khoe sắc thắm
Cúc, đào,
mai… rực rỡ những nụ hồng
Trải qua
bao mùa xuân, hạ, thu, đông
Vào Trung học,
em phải ra trường tỉnh
Nhớ mẹ cha,
nhớ nhà mùa trái chín
Nhớ nào hơn
bằng nỗi nhớ vườn quê
Mẹ chờ mong
ngày lễ nghỉ con về
Bến Cầu Đá,
dưới xuồng ba ngồi đợi
Đường tráng
nhựa, chiếc xe lam vừa tới
Thấy dáng
con, tay ba vẫy chiếc khăn
Nụ cười
tươi, trên nét mặt hiền lành
“Con nhớ
mãi, tròn đời hình ảnh đó!”
Xuồng ba lá
rước đưa cô gái nhỏ
Năm tháng
dài giúp mẹ chở bắp khoai…
Cơn nước lớn,
ròng, mưa dại, gió mai...
Chiếc xuồng
cũ trên be nhiều mảnh vá
Chuyên chở
gần xa, cũng xuồng ba lá
Khi giặc
tràn vào xâm chiếm miền Nam
Cha âm thầm
gạt lệ tiễn đưa con
Bằng xuồng
ba lá, nỗi lòng của mẹ!
Lời thư cuối,
từ quê nhà quạnh quẽ:
“Chiếc
xuồng xưa, cha đã kéo lên bờ
Nhà mình
có nó, con hãy còn thơ
Nay đã mục,
nhưng không đành vứt bỏ
Cha mẹ sống
trong chuỗi ngày thương nhớ
Xóm làng
mình, nay hoang vắng cô liêu
Đám dân
nghèo phải chịu khổ đủ điều...
Nhìn xuồng
ba lá... đỡ phần hiu quạnh!
DƯ THỊ DIỄM
BUỒN
Email:dtdb@hotmail.com
Đăng nhận xét