Tưởng Niệm Năm Thứ 20 Ngày Tang Tóc Của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ 11-09-2001..
Tưởng Niệm Năm Thứ
20 Ngày Tang Tóc Của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ 11-09-2001..
Kính thưa Quý Vị, Quý NT và CH....mà chúng cướp được, một chiếc đâm vào tòa tháp phía Bắc, của tòa tháp đôi World Trade Center, thành phố New York, vào lúc 8 giờ 46 sáng,
17 phút sau đó, một toán khủng bố khác đã đâm chiếc phi cơ thứ hai vào tòa tháp phía Nam vào lúc 9 giờ 03 phút,
đã khiến toàn thể tòa tháp đôi World Trade Center, hoàn toàn sụp đổ trong vòng 1 giờ 42 phút, chôn vùi theo hàng ngàn sinh mạng.Cùng trong buổi sáng, toàn khủng bố thứ 3, đã lao chiếc phi cơ cướp được của American Airlines, vào cánh phía Tây của Ngũ Giác Đài,
thuộc thành phố Arlington, Virginia ..vào lúc 9 giờ 37 phút sáng.
như bọn khủng bố mong muốn, vì đã rớt xuống cánh đồng gần Shanksville, Pennsylvania, vào lúc 10:03 phút sáng.
đã làm thiệt mạng gần 3,000 người, gây thương tích nặng, nhẹ cho hơn 25,000 người, cùng gây thiệt hại về tài sản, cơ sở trên 10 tỷ đô la.
(cuộc chiến dài nhất trong lịch sử Hoa Kỳ), những tưởng rằng tiêu diệt được bọn khủng bố dã man,
giúp xây dựng được một quốc gia Afghanistan tự do, dân chủ và cộng hòa...
** 66,000 quân nhân và cảnh sát của Afghanistan bỏ mình.
** 47,245 thường dân Afghanistan thiệt mạng.
** 494 Nhân viên của các tổ chức nhân đạo quôc tế đã oan thác.
**** $ 2.3 trillion tiền đóng thuế của quốc dân Hoa Kỳ tan thành mây khói...
cuối cùng Hoa Kỳ đã rút lui trong ô nhục và chết chóc..!
Kẻ thù ngày xưa bị đánh tan tác, chạy có cờ, nay trở lại chính thức làm chủ đất nước Afghanistan..
và không chóng thì chầy "cái chú phỉnh Hoa Kỳ hiện nay", sẽ trở lại nối kết liên lạc ngoại giao với chúng,
và lại còn "tình nguyện" viện trợ "nhân đạo hay không nhân đạo?" cho chúng nữa....!!! Rồi xem...!!!
bao gồm Chiến Sĩ Quân Lực Hoa Kỳ, nhân viên cứu hỏa, nhân viên công lực, và thường dân, đã oan thác trong biến cố...
của cuộc chiến chống bọn khủng bố Taliban, al Qaeda...tại chiến trường Afghanistan...
khi Anh ra đi đã để lại người góa phụ trẻ, và đứa con trai vừa tròn 4 tuổi -
sẽ có được một tương lai tốt đẹp hơn hiện nay và trong yên bình.
Washington, D.C
người Mỹ gốc Việt duy nhất, đã oan thác tại Ngũ Giác Đài vào ngày 11-9-2001.
Cũng xuất hiện trong cuộc phỏng vấn, còn có cháu Nguyễn Hồ Ngọc An là con trai duy nhất của Anh, Chị Khang - Anh Tú.
Lúc Anh Khang tử nạn cháu mới được 4 tuổi..
Xin mời Quý Vị theo dõi..để tường.
News4’s Northern Virginia Bureau Chief Julie Carey reports.
Xin click vào link dưới:
B.- CBS News phỏng vấn 3 em, có người Cha thiệt mạng trong vụ khủng bố ngày 9/11/2001,
trong đó có em Nguyễn Hồ Ngọc An là con của Anh Nguyễn Ngọc Khang...
https://www.cbsnews.com/news/september-11-children-reflect-20-years-later/?fbclid=IwAR1wOc_kGNZ1OloqFFfcFPJ53Q-_wNr3JkPEoyocEN1wkwK7PKJJW5_PPno
***
From: Tu HoNguyen <
To: Hung Bui Manh <amsfv@aol.com>
Sent: Wed, Sep 8, 2021 11:10 pm
Subject: An Nguyen - Children of 9/11 victims and "The Legacy Letters"
Dear All,
Anh-Tú xin chia sẻ link để xem buổi phỏng vấn trong chương trình "CBS Mornings" của cô Gayle King với Olivia, Lauren và An. Cả 3 cháu đều mất cha trong vụ khủng bố tấn công ngày 11 tháng 9 năm 2001.
Quyển sách "The Legacy Letters" đã được phát hành tháng 9 năm 2011 để tưởng niệm Mười năm biến cố 9/11. Đó là tuyển tập những bức thư của người nhà, viết gởi cho người thân đã khuất của mình.
Cô Gayle King đã đọc hết quyển sách và đã chọn ra 3 lá thư để đọc trong chương trình tưởng niệm 20 năm ngày 11 tháng 9. Olivia (30), Lauren (28) và An (23) đã được mời đến studio ở thành phố New York. Các cháu không được biết trước câu hỏi, không được tập dợt, vừa đến thì được thâu phần đọc lá thư của mình, rồi khi cô Gayle đến là cameraman quay ngay buổi phỏng vấn.
Ba lá thư, ba cách viết khác nhau nhưng đều rất cảm đông. 3 đứa bé ngày xưa nay trưởng thành với 3 cách suy nghĩ và diễn đạt tư tưởng khác nhau nhưng đều giống nhau ở điểm: rất tự nhiên và chân thât.
Xin click lên link dưới đây để vào trang web của CBS Mornings. Trang web có 2 phần, phần trên là video (click lên dấu > Play để xem phỏng vấn), phần dưới là hình ảnh và bài viết tóm tắt câu chuyện.
Xin click vào links:
"The Legacy Letters": Children of 9/11 victims reflect on messages they wrote to their late fathers - CBS News
Anh-Tú
Trân trọng..
BMH ///
Washington, D.C
..
ngày Kỹ Sư Nguyễn Ngọc Khang, người Mỹ gốc Việt duy nhất, oan thác tại Ngũ Giác Đài,
khi chiếc cơ của bọn khủng bố đâm vào khu vực nơi anh đang làm việc..
sau 20 năm thờ chồng, nuôi con tổ chức, cũng để mừng cháu Nguyễn Hồ Ngọc An, nay đã thành nhân, thành tài..
BMH ///
Washington, D.C
người Mỹ gốc Việt duy nhất, oan thác tại Ngũ Giác Đài, ngày 11/9/2001...
29/08/2021
Washington, D.C
***
Y Sĩ Đại Úy, QLVNCH
Cựu Y sĩ Trưởng Sư Đoàn 1 Thiết Giáp Hoa Kỳ (tham dự Chiến Tranh Vùng Vịnh)
CUỘC TẤN CÔNG VÀO NGŨ GIÁC ĐÀI
Ngày 11 Tháng 9 năm 2001
Khoảng 9:00 sáng, tôi vừa phối hợp chăm sóc vợ tôi bị gãy cổ chân vừa theo dõi và điều trị một nữ bệnh nhân bị đau bụng và một nữ bệnh nhân khác đau đầu gối. Trong khi đẩy xe lăn cho vợ tôi đến phòng đợi, tôi liếc lên màn ảnh truyền hình thì thấy tháp Bắc của Trung Tâm Thương Mại Thế Giới đang bốc cháy, cùng lúc đó một máy bay phản lực lớn đang tiến tới lao vào tháp thứ hai. Phản ứng đầu tiên của tôi là thật kinh khủng, làm thế nào mà những tên khủng bố có thể làm được điều đó? Chúng không thể hành động một mình được, vì máy bay phản lực khổng lồ không thể điều khiển được bởi chỉ bằng một tên đánh bom cảm tử kiểu thần phong kamikaze. Phản ứng thứ hai của tôi là ít nhất cũng còn chút may mắn vì chúng chỉ đánh trúng vào một phần ba trên của tòa tháp mà không nhận ra rằng toàn bộ tòa tháp sẽ sụp đổ do sự va cắt mạnh làm bốc cháy nhiên liệu của phản lực cơ đưa đến sự chảy nhão của khung nhà chọc trời.
Trở lại với bà bệnh nhân đau bụng đang chờ kết quả xét nghiệm, tôi nói với bà là cần chút thời gian mới có kết quả thực nghiệm máu, và tôi cũng vắn tắt cho bà biết là Trung Tâm Thương Mại Thế Giới vừa bị bọn khủng bố tấn công. Tiếp đó loa phóng thanh của bệnh xá loan báo code màu vàng bắt dầu có hiệu lực, điều đó có nghĩa là có nhiều bệnh nhân có thương tích sẽ ồ ạt tới. Vị Chỉ Huy Trưởng bệnh xá ra lệnh cho nhân viên di tản bệnh nhân. Lúc đó chúng tôi không hiểu tại sao lại phải di tản. Sau đó người ta nói rằng có vụ nổ bên Ngũ Giác Đài và ở đó đang cần sự yểm trợ y tế. Vài bác sĩ và tôi vội vàng băng qua khu Henderson (khu trại Thủy Quân Lục Chiến kế bên) tới Ngũ Giác Đài. Dọc đường, có nhiều mảnh cánh máy bay nằm trên cỏ. Khi đi ngang qua một xe cứu thương, một nhân viên đưa cho tôi chiếc áo khoác màu vàng, tôi thấy có chữ ‘bác sĩ’ may sẵn trên đó. Nghĩ rằng tất cả mọi người tại hiện trường đều phải mang để nhận diện nên tôi khoác vào. Tôi không đọc được hết cả câu vì chữ ngược. Sau đó tôi nhìn thấy hàng chữ lớn ‘BÁC SĨ THÂM NIÊN’ trên cái áo khoác phản chiếu.
Chúng tôi dừng lại để khám nhanh vài bệnh nhân bị thương không nặng lắm như bị châm thủng hoặc trày da bàn tay và cánh tay. Là những nhân viên y tế hầu như đầu tiên có mặt tại hiện trường và không biết rằng những nguy hiểm liên tục có thể xảy ra, chúng tôi đã tới gần tháp kiểm soát không lưu trực thăng, ngang qua khúc Ngũ Giác Đài đang bốc cháy (nhưng chưa sụp đổ). Chúng tôi dừng lại để khám một nữ bệnh nhân da đen mà tinh thần đang suy sụp và đang thở nhanh. Bác sĩ R hỏi bệnh và xem xét tình trạng. Tôi nghe tim phổi thấy bình thường. Yên tâm, chúng tôi tiến tới; rồi có người báo rằng người ta đang cần bác sĩ ở khu lựa thương. Chúng tôi tiến nhanh về hướng căng dây màu vàng gần cây cầu bên trên. Chúng tôi điều trị vài người bị thương nặng hơn. Rồi có người la lớn là mọi người phải nấp dưới cầu vì có tin chưa được xác định là có một chiếc máy bay mà không tặc chiếm được đang bay về hướng chúng tôi. Chúng tôi phụ giúp khiêng người bị thương bằng cáng đến dưới cây cầu. Khi chúng tôi đang sắp xếp đồ tiếp liệu bên dưới cầu, thì được lệnh di chuyển ra ngoài, và các tình nguyện viên đã giúp mang những hộp tiếp liệu y tế, các giải băng nylon màu vàng và cờ vàng. Chúng tôi cố gắng một lần nữa để trải rộng tấm vải dày trải trên đất nhưng có người nói chúng tôi phải di chuyển trở lại nấp dưới cầu vì có một máy bay khác đang tiến đến. Khi một bác sĩ Hải quân đang khám đầu của một phụ nữ da đen nằm trên một chiếc băng ca, tôi nhìn vào chân bà và thấy đùi bà bị phỏng độ hai, tôi gọi silvadene nhưng có người nói bà bị dị ứng với sulfa. Tôi gọi nước biển và đưa cho một nhân viên giúp ông bác sĩ Hải quân truyền tĩnh mạch cho bà. Cho tới lúc đó bà ta là bệnh nhân nặng nhất chúng tôi gặp lúc đó. Biết rằng bà đã được chăm sóc, tôi quay qua khám một nam bệnh nhân bị hít khói. Ông nói là không sao, không đau ngực hoặc khó thở. Tôi nghe tim phổi và thấy tim ông đập bình thường, không có tiếng khò khè, tiếng rít, tôi nói ông ngồi xuống, dựa lưng vào tường và tôi gọi dưỡng khí. Một người mang một bình dưỡng khí đến và nối ống dẫn vào mũi ông. Tôi đến khám một bệnh nhân khác bị chấn thương đầu, tôi thấy là vết thương nhẹ.
Vào lúc đó, một bác sĩ Hải quân khác, y sĩ đại tá F, cũng có mặt với tôi, chúng tôi phối hợp nhau và đề nghị cùng kiểm tra tiếp liệu y tế, chúng tôi phải làm quen với những gì sẵn có. Chúng tôi thấy chỉ có một bọc nước biển. Trong khi kiểm kê thấy có một Lifepak, chúng tôi quyết định thực tập với máy đó để làm quen và yêu cầu một y tá cấp cứu hướng dẫn cách sử dụng. Một vị tuyên úy đến. Chúng tôi thảo luận và định vị một KHU CHỜ ĐỢI (màu ĐEN), kế đó nhưng ngoài tầm mắt để cho các tử thi cũng như những mảnh vụn của cơ thể con người.
Một sĩ quan Không quân rất năng động và hiệu quả, Thiếu tá M (tôi biết được sau đó, được chỉ định là Chỉ huy Trưởng Khu Lựa Thương) ra lệnh cho nhân viên cứu thương, ông hỏi tôi và bác sĩ F xem ai là người phụ trách ở đây, Bác sĩ F nhìn chiếc áo khoác vàng của tôi với hàng chữ BÁC SĨ THÂM NIÊN và chỉ tôi.
Do đó, ở đây tôi đương nhiên là lãnh đạo của toán lựa thương màu vàng, lúc đầu được coi như toán lựa thương hàng loạt. Tôi chỉ định Đại tá B làm Y Tá trưởng và Bác sĩ F làm phụ tá và Hải quân Trung úy Y tá P là nhóm nòng cốt. Băng màu vàng được cột vào cánh tay như một cách để nhận diện. Tôi nói Bộ binh Thiếu tá Q, một sĩ quan hành chánh quân y ghi tên từng người của nhóm chúng tôi và giữ danh sách. Tôi giao cho một tình nguyện viên không phải là nhân viên y tế gắn ‘thẻ thảm họa’ cho tất cả các bệnh nhân được đưa đến. Các nhân viên y tế khác bắt đầu tham gia và Đại tá B tổ chức thành những nhóm nhỏ hơn, mỗi nhóm có một bác sĩ, một vài y tá và trợ y. Trong khi thành lập nhóm, chúng tôi cũng liên tục điều trị những bệnh nhân ngay sau khi họ được đưa đến.
Khoảng 1:00 giờ
chiều nước đóng chai và tiếp đó là thực phẩm được đem đến làm cho chúng tôi sảng
khoái bởi vì mọi
người đã bắt đầu thấy khát. Sau đó khi nhu cầu tự
nhiên không tránh được của con người nổi lên, tôi đang thầm nghĩ tới những bụi cây gần đó thì một
ông ở đâu đó đột
nhiên xuất hiện và nhờ tôi thông báo cho mọi
người là phòng vệ sinh và
khu nghỉ ngơi được
cung cấp trên xe buýt VIP có máy lạnh của ông. Ngoài ra các hộp đựng rác cũng được cấp phát (có ai đó cùng đang suy nghĩ như vậy), mọi người xả vào, Thiếu tá Q lấy một cái bịch và thu rác xung quanh khu vực. Trong khi đó những
toán thu nhập chứng cớ của FBI
đến với những túi
đen và bắt đầu làm sạch khu vực có các mảnh vỡ của máy bay.
Lúc đó tăng cường tới: các bác sĩ, trợ y và y tá của Bệnh viện Quân đội Walter Reed
và bệnh viện dân sự gần đó (hai bác sĩ chuyên trị phong thấp, một bác sĩ nhi khoa với túi bơm
dưỡng khí và ống thông khí quản). Một Y tá Thiếu
tá lục quân của một đơn vị chữa
phỏng đến, nhưng anh được nhanh chóng chuyển tới khu vực ĐỎ. Khu của chúng tôi có vẻ như là
điểm tập trung đầu
tiên cho nhân viên y tế, tình nguyện viên phi y tế và tiếp liệu y tế để sau đó được phân phối cho 'TIỀN TUYẾN’. Chúng tôi tiếp tục kiểm kê
. ***..
Đăng nhận xét