TRANG ĐẶC BIỆT TÁC PHẨM TÁC GIẢ KÍNH GIỚI THIỆU THƠ CỦA QUÝ THI SĨ THỜI DANH

  TÁC PHẨM TÁC GIẢ KÍNH GIỚI THIỆU THƠ CỦA QUÝ THI SĨ THỜI DANH



*GỬI HƯƠNG THEO GIÓ MÂY NGÀN BAY...

******

*THI SĨ &DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO

Olympic tại Paris

Thơ Trần Quốc Bảo


Olympic tại Paris

Cứ bốn năm một lần Olympic,

Các nước biểu dương thành tích thể thao,

Lực sĩ các Quốc gia đọ tài thấp cao,

Thế Vận Hội tưng bừng, Ngũ Châu hội ngộ.

Không khí tranh đua với tinh thần thượng võ!

Không kỳ thị tôn giáo, không phân biệt mầu da.

Đề cao nhân bản, tôn trọng các Quốc gia,

Đứng trên và ngoài, các địa bàn chính trị!

Lửa Olympic, ngon đuốc thiêng cao quí,

Năm vòng tròn, biểu tượng đoàn kết Năm Châu.

Cả thế giời tôn quí Olympic từ lâu,

Chưa hề nước nào tổ chức sai tôn chỉ.


 Riêng năm nay, Paris khai mạc Olympic kỳ dị,

Màn mở đầu, mang hình ảnh nhạo báng Chúa Kitô.

Xúc phạm đến Phép Thánh Thể, cách điên rồ!

Các diễn viên với y phục lõa lồ kích dục,

Có hoạt cảnh hạ cấp, vô cùng thô tục!

Một nam nghệ sĩ cố tình để lòi cả tinh hoàn!

Chương trình do Thomas Jolly sáng tạo dơ bẩn hoàn toàn.

Tệ đến mức, chính y phải vội vàng lấy Video xuống!

Nó làm cho dân Paris bị xỉ nhục oan uổng,

Nó làm cho nền văn hóa Pháp đáng tởm kinh!

Ấy thế mà, Tổng Thống Pháp binh vực nó hết mình!

Có phải Emmanuel Macron tự trát phân vào mặt?

Chẳng lẽ căn bản đạo đức của Pháp đã mất?


Tôi rất tiếc, đã hạ bút tường thuật chân thật,

Tôi thực buồn phải kèm hình ảnh chứng minh!

Kính mong Qúi Thân Hữu gần xa niệm tình,

Thông cảm, một bài thơ, đáng lẽ không nên viết!


Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của tác giả:

quocbao_30@yahoo.com

 ****

Phù Du

Thơ Trần Quốc Bảo

Phù Du

 Ngẫm đời của con người ta

Thường tình đều thích vinh hoa sang giầu

Nhưng nào có giữ được đâu

Cũng rồi tay trắng, mộ sâu chôn vùi

Bạc tiền danh vọng trên đời

Phù du tạm bợ, tới rồi lại qua

 

Ai bằng công nương Diana

Đẹp như Tiên nữ Hằng nga xuống trần

Giầu sang phú quí vô ngần

Lấy hoàng tử  Charles tột phần quyền uy

Đại lễ công nương vu qui

Tốn gần bốn triệu, lễ nghi Anh Triều

Riêng chiếc nhẫn cưới mỹ miều

Ngọc sapphire lớn, dát nhiều kim cương

Chói lòa trên tay công nương

Đệ nhất quí phái! Dễ thường không hai

 

Thế mà phút chốc tàn phai

Như mây hội tụ, tan bay mơ hồ

Hoàng gia chứng kiến sững sờ

Gia đình Hoàng tử, ai ngờ ly phân!

Rồi hồng nhan gặp đa truân

Diana tử nạn muôn phần thê lương

Nào danh vọng, nào kim cương

Phù du rời bỏ công nương hoàn toàn

 

Xác Nàng, nằm trong áo quan

Đi vào giấc ngủ bình an muôn đời

Tay cầm một kỷ niệm thôi

Đó là Tràng Chuỗi Mân Côi nhiệm mầu

Món quà nhận được từ lâu

Mẹ Têrêsa tặng, với câu chúc lành!

 Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của tác giả:

quocbao_30@yahoo.com

 *****

Mẹ chết cho con được sống

Thơ Trần Quốc Bảo

Mẹ chết cho con được sống

 

Bé thơ ngậm bầu sữa mẹ,

Ngủ ngon lành, như chưa biết trần gian!

Em chỉ biết, mẹ em là tất cả,

Như gà con, trong cánh mẹ bình an.

Hơi ấm mẹ chuyền vào tim vào phổi,

Mắt mẹ nhìn con âu yếm chứa chan!

Ôm vú mẹ, bàn tay em nóng hổi…

Mẹ ôm em, ôm trọn cả thiên đàng!

Bỗng thảm cảnh sảy ra,

Cơn động đất cực kỳ dữ dội!

Rung chuyển cửa nhà.

Tường đổ, trần sập!

Phút giây hoảng loạn, cấp kỳ !!!

Biết lấy gì che chở cho con,

Mẹ đành lấy chính thân mình,

Phủ lên bé thơ như gà mẹ xòe đôi cánh,

Mặc cho gạch đá trút xuống người!

 

Than ôi!

Gục đầu hôn con lần cuối…

Và nhắn nhủ vào điện thoại cầm tay:

“ Con ơi! nếu con còn sống

hãy nhớ mẹ yêu con vô cùng !!! ”

Rồi... khối bê tông nặng nề ụp xuống

Rồi mẹ ngất xỉu,

Rồi mẹ chết oan !

Em bé thơ vẫn ngậm bầu sữa mẹ,

Ngủ yên lành, như chưa biết trần gian…

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của tác giả:

quocbao_30@yahoo.com

 ****

Sợ Vợ… Dựng Tóc Gáy!    Thơ vui Trần Quốc Bảo

 

Sợ Vợ… Dựng Tóc Gáy!

 

Một anh chàng đang ngồi cắt tóc,

Chợt cô thợ hớt tóc hỏi đùa:

“Anh ơi, anh có vợ chưa? “

Giọng nàng nghe rõ chanh chua thực tình!

 

Nhưng đã hỏi, làm thinh cũng khó,

Chàng trả lời: “ Đã có vợ rồi!”

Cô nàng ranh mãnh mỉm cười,

Lát sau lại hỏi mấy lời khó ưa:

 

“ Anh có vợ chưa, xin cho biết?”

Chàng nghĩ thầm… (bộ điếc hay sao!)

Lại trả lời, giọng hơi cao,

“Anh đã có vợ!... cớ sao hỏi nhiều?”

 

Nàng: “Dạ… dạ…” ra điều lễ phép,

Vài phút sau… hỏi tiếp khơi khơi…

“Anh có vợ chưa… anh ơi?”

Ba lần, hỏi tới hỏi lui… phát khùng!


Chàng nổi xùng! Cau mày trợn mắt…!

Nàng vội vàng vắn tắt trình bày:

“Thưa anh, sự thực thế này,

Tóc anh dài thượt, cắt rày khó khăn!

Em hỏi đến “Vợ anh” thì thấy…

Tóc gáy anh đứng dậy thẳng hàng!

Cho nên em hớt dễ dàng,

Chứ em đâu dám sỗ sàng chọc anh!

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của tác giả:

quocbao_30@yahoo.com

****

Chuyện Tình Cô Bé Chăn Trâu

Thơ Trần Quốc Bảo

Chuyện Tình Cô Bé Chăn Trâu

 Mồ côi cha mẹ từ lâu,

Thân nghèo, em phải chăn trâu nhà người.

Chăn trâu từ thuở lên mười,

Đến năm mười tám, vẫn ngồi lưng trâu.

 

Đồi hoang mưa nắng dãi dầu,

Em như cỏ dại, ẩn sâu trong rừng.

Cô đơn khao khát tình thương,

Thân bơ vơ, biết tựa nương nơi nào !


 Hằng đêm, lạnh với trăng sao,

Hằng ngày, lủi thủi với trâu ven đồi.

Em không biết có cuộc đời,

Môi chưa từng nở nụ cười thơ ngây!

 

Đời em những tối tăm đầy,

Tưởng rằng không có một ngày bình minh.

Ai ngờ… số phận chuyển mình,

Trời cho em, "Cuộc Ái Tình" đắm say!

 Một hôm, dông bão suốt ngày,

Khiến em ngất xỉu, nằm ngay chân đồi!

Rồi... duyên tình kết bởi Trời.

Đưa đường “Chàng” đến, kịp thời cứu em!

 

Thế là… cô bé lọ lem,

Hồi sinh, với cuộc sống kèm... "Tình Yêu"!

Bé không đòi hỏi chi nhiều,

Chỉ cần, bé được “Chàng yêu” đủ rồi!


 Chàng nông phu, cũng mồ côi,

Thiên duyên kết hợp, hai người nên duyên!

Tình Yêu mãnh lực vô biên,

Bé chăn trâu, bỗng thành… tiên trên trần!

 

Đời người, hạnh phúc rất gần,

Sống hiền gặp phúc, chẳng cần tìm đâu.

Đep tình cô gái chăn trâu:

Buổi trưa chàng ngủ… gối đầu lòng em !!!

 

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của tác giả:

quocbao_30@yahoo.com

 ******

*THI SĨ ĐÔNG THIÊN TRIẾT

Thơ Trữ Tình

Nàng Hứa Với Tôi!


Nàng Hứa Với Tôi!

Nàng hứa với tôi nếu chọn chồng,
Lấy anh, người khác quyết là không.
Lời thề son sắt, tình trong trắng,
Câu hứa keo sơn, chỉ thắm hồng.
Cho dẫu trời long không đổi dạ,
Hay là đất lở chẳng thay lòng.
Cớ sao cánh thiếp hôm qua báo ?
Em đã lên thuyền lúc rạng đông!

Sep/09/2020

(Bài Họa 1) Nỗi Buồn Tình Phụ

Nhận được tin, em đi lấy chồng
Tim tan vỡ “nhát chém hư không”
Hết ngơ ngẩn ngó trân tờ lịch
Rồi thẫn thờ nhìn mãi thiệp hồng
Ngẫm lúc hẹn thề thêm nát dạ
Nhớ khi thân ái lại đau lòng
Từ nay nhấm, nỗi buồn tình phụ 
Và thấy lạc loài giữa phố đông

Nhất Hùng-Mar 5/2020

(Bài Họa 2)
Còn Gì Hoài Mong!

Biết được tin mai nàng lấy chồng!
Nhìn theo bóng nhạn khuất trên không.
Sầu tràn khay rượu, con heo đỏ!
Hận ngập kiệu hoa, xác pháo hồng!
Kẻ đắp chăn đôi nao nức dạ,
Người ôm gối chiếc nát tan lòng.
Trách ai xem nhẹ câu thề ước,
Trút đổ lời nguyền xuống biển đông.

Tha Nhân họa bài Nàng Hứa Với Tôi của ĐTT

(Bài họa 3)
NÀNG VỘI THEO CHỒNG!!

Vậy mà nàng vội bước theo chồng
Có nhớ lời thề thắm thiết không!?
Chẳng lẽ đành quên câu ước đẹp
Hay là lại thích giấc mơ hồng
Đâu ngờ mới đó đà thay dạ
Nào nghĩ vừa đây đã đổi lòng
Tấm thiệp rành rành ghi rất rõ
Kiệu hoa sẽ rước lúc hừng đông!!

Camthành Dec 4th, 2022
Tha Nhân họa bài ‘’Nàng Hứa Với Tôi’’ của ĐTT

(Bài họa 4)
Khi Nàng Lấy Chồng

Thấy nàng vui bước cặp tay chồng
Thất vọng nỗi buồn ngập cõi không
Biển hẹn lênh đênh làn sóng bạc
Non thề lãng đãng áng mây hồng
Đọc phong thơ cũ đau con dạ
Ngắm ánh trăng khua chạnh tấc lòng
Thao thức canh dài ngoài gió thổi
Có vì sao lạnh giữa đêm đông

NAM HUY

 ***

Thơ Trữ Tình,  Vui Bút Xướng Họa

VBXH-Túp Lều Thơ

(Bài Xướng) Túp Lều Thơ

Lầu xuân ổ phụng giá xem thường,
Một túp lều tranh ẩn nắng sương.
Lối chẹt lờ mờ rêu thế sự,
Song thưa ngào ngạt gió văn chương.
In màu đạm bạc mây qua chái,
Vẽ nét thanh cao liễu nép tường.
Bên luống cúc già vầy thú cũ,
Ra về sống áo đượm mùi hương.

Quách Tấn


(Bài Họa) Túp Lều Thơ

Dưới đồi sơn cước gặp nhau thường,
Tha thướt gót hồng giẵm khói sương.
Nền cũ cỏ xanh vây dáng ngọc,
Lối mòn hoa thắm trỗ từ chương.
Gió lùa ngang vách, mây đầy nóc,
Nắng đổ trước hiên, bóng ngập tường.
Trong túp lều thơ nàng cất giọng,
Sóng tình trỗi dậy ngạt ngào hương.

 ****

Vui Bút Xướng Họa

(VBXH) Men Rượu Hồn Thơ. (Bài Họa: 40)

Bài Họa 40: 

Men Rượu Hồn Thơ
(Liên hoàn đảo vận)

Bồn chồn ấp úng mảnh tình vương,
Nhớ thuở duyên mai sánh hải đường.
Mới gặp ngày đầu chừng đắm sắc,
Dường nghe lúc đó đã say hương.
Thướt tha áo lụa ngoài song cửa,
Lộng lẫy dáng hoa trước cổng trường.
Thương nét đan thanh từ buổi ấy,
Cho dù lưu lạc bước phong sương.

Cho dù lưu lạc bước phong sương,
Sóng mắt thần giao dưới mái trường.

Đề mấy dòng thơ đêm đất khách,
Ghi vài nét chữ sáng tha hương.
Mơ ngày gác phụng vang rừng trúc,
Mộng lúc xe loan nhộn phố đường.
Vẳng tiếng tim reo hòa nhịp thở,
Tay đan vai tựa mối tơ vương..

Bài Xướng: Men Rượu Hồn Thơ

(Liên hoàn đảo vận)

Gió về lay động cánh hoa vương,
Tô thắm vườn xuân, điểm mặt đường.
Khẽ gọi cung tơ tìm cảnh mộng,
Khéo đùa men rượu kiếm mùi hương.
Chiều dâng, chiếc én về duyên hải,
Đêm lắng, ngàn lau khép chiến trường.
Nhẹ lái thuyền mơ qua bến nhạc,
Đón chùm sao rụng tỏa trong sương.

Đón chùm sao rụng tỏa trong sương,
Thức tỉnh tâm tư, giữa mộng trường.
Bớt ngọn đèn khuya, trăng giãi bóng,
Mở rèm trúc lạnh, gió đưa hương.
Khơi nguồn thi hứng bên song liễu,
Dệt khúc ca ngâm trước thảo đường.
Say tỉnh, bâng khuâng, lòng rộn rã,
Tình quê, ý nhạc, mảnh hồn vương.

Văn Lang

Đọc thêm phiên bản chánh: https://dongthientriet.com/2021/10/collect-duoc-67-bai-hoa-van-men-ruou-hon-tho-cua-lao-thi-si-van-lang/

 ***

Vui Bút Xướng Họa

VBXH. Lẻ Điệu & Mạt Pháp

(Bài Xướng)

Lẻ Điệu

Lạnh lẽo sông thu tiễn lá ngàn,
Mây thu vờn vẽ khói trần gian.
Có tơ ai nhớ công tằm khổ!
Không mật đành chê kiếp bướm nhàn!
Gió bấc mỉa mai lòng bạch nhạn,
Bóng chiều ngao ngán phận hồng nhan.
Con thuyền bến lách không tri kỷ,
Để lẻ trong sương mấy điệu đàn.

Quách Tấn

(Bài Họa)
Mạt Pháp!

Thế sự lao xao rộn núi ngàn,

Phải chăng mạt pháp đến nhân gian.
Thừa cơm quên mất nông gia khổ,
Thiếu cá lại phê ngư phủ nhàn.
Trưa nóng lười trâm rồi chán sắc,
Chiều hàn biếng lược lại chê nhan.
Đặng chim bẻ ná xưa nay vậy,
Được cá quăng nơm, đập vỡ đàn.

 ***

Thất Ngôn Bát Cú

Thú Yên Hà

THÚ YÊN HÀ

Ham chi khanh tướng với công hầu,
Đó chỉ là phù bọt biển dâu.
Thà sáng ngắm hoa thơ mấy vận,
Rồi chiều uống rượu phú vài câu.
Xa vòng cương tỏa khôn phiền muộn,
Gần chốn yên hà chẳng lụy sầu.
Cầm hạt diêu dao làm lẽ sống,
Mây ngàn trăng gió bạn dài lâu.

 ***



*****
*THI SĨ NGUYỄN MINH THANH

BÂY GIỜ EM Ở ĐÂU ?

Binh lửa vừa tàn Em vượt biên
Mênh mông biển lớn một con thuyền
Nhỏ như thuyền giấy chơi hồi nhỏ
Giọt nước tràn lên đủ ngửa nghiêng..!!

Thuở ấy ta đang vòng lao lý
Làm sao chấp cánh để cùng đi
Làm sao chung lại mùa trăng qúy
Nguyệt Quế soi thềm ngâm cổ thi..!!

Hiu hắt rừng thu khóc lá bay
Âm thầm nhạn trắng rẽ đường mây
Ta nghe loáng thoáng ngày hôm ấy
Mưa ướt vườn cau Em ướt mi..!!

Mong mỏi thuyền đi được đến nơi
Ngờ đâu mây nước cuối chân trời
Nước mây mờ mịt con thuyền nhỏ
Mây trắng trời xanh giáp biển khơi..!!

Mười năm cặm cuội trong khe núi
Diện bích tham thiền vào mỗi đêm
Tĩnh lặng thiền tâm đâu chẳng thấy
Chập chờn bóng dáng đóa hoa tiên..!!

Chiều nay dạo biển. Biển lặng trang
Một dải lụa xanh trải ngút ngàn
Tưởng nhớ ngày nao Em vượt biển
Mây chiều rũ rượi, bước lang thang..!!

Ngùi hỏi bây giờ Em ở đâu
Hồn nương ngọn sóng giạt phương nào?!
Hải âu bay lượn trên vùng biển
Có chở hồn Em lên đỉnh cao..?!
                        NGUYỄN MINH THANH

*****

THI SĨ ĐẶNG QUANG CHÍNH

Càng đậm chất người ...

 

Có thể tôi con cháu Tú Xương

Hơn cha ấy là nhà có phúc

Hơn ông đại phúc có ai hơn

Tú Xương bị quấy ba điều lớn

 

Một trà, một đàn bà, một rượu

Chừa được thứ nào hay thứ ấy

Ông chỉ chừa rượu với trừ trà

Đàn bà ông cứ say lúy túy

 

Say mãi say mê đến thiếu tiền

Thiếu tiền thổ đĩ cứ chơi lường

Nhưng ông lại biết thương vợ lắm

Xót cảnh nuôi chồng với năm con

 

Còn ông ... cư chẳng ra cư sĩ

Tăng chẳng ra tăng ... khoái Tân tăng (*)

Có chùa có vợ con đầy đủ

Chỉ thiếu ông bà để cúng kiêng

 

Ông cho ba thứ ấy tư riêng

"Lấy cớ rằng ông chán Phật Đà

Chẳng trong quán rượu trong chợ cá

thì trong nhà thổ với đàn bà ..."(**)

 

Tôi đây chẳng cần nêu chứng cớ

Thiên đàng hạ giới ở nơi đây

Nơi đó âm dương cùng tác hợp

Thêm rượu ... thêm trà đậm đà hơn !...


Đặng Quang Chính

 ***

 (*) Phái Tân tăng

Tại sao các nhà sư Nhật Bản xuất gia nhưng lại có gia đình?

(thuvienhoasen.org)

 (**) Trong thơ chuyển ngữ của Mai Công Lập

Dịch sĩ

Ở trên đời may sao có dịch sĩ

Sáng thơ Đường, trưa Đức Anh, tối Việt

Ngày mùa hạ qua nhanh ông rất thích

An cư kiết hạ mỗi năm là thế

 

Ông không ngủ, ông thiền sư chánh hiệu

Ngồi dịch thơ, ông ngồi như thiền định

Gọi là Tịnh độ Tông hay sao cũng được

Một niệm thôi chẳng phải Phật Di Đà

 

Ông đi xa ông đi giùm người khác

Họ quanh quẩn chỉ sáng trời tốt đất

Mặt cúi đất lưng hứng ánh mặt trời

Có niệm gì ngoài bản thân no đói

 

Ông đi xa ông nối tình thân ái

Qua thơ văn làm an ổn tâm hồn

Lòng nở hoa hướng đến điều tốt đẹp

Cứ như thế cuộc đời thật đáng sống

 

Ông theo tứ thơ ông đi miệt mài

Đi một hơi không nghĩ suy gì hết

Cứ đi hoài rồi cũng hết cuộc đời

Chẳng cần mơ về một chuyến đi xa !...

Đặng Quang Chính

 ****

Chiều thu bên em


Chuyển sang đông hình như thu thêm lạnh

Lá trên cành thưa thớt chẳng còn bao

Lá trên đường rải nơi nơi vàng khắp

Có người ngồi xem cô quạnh làm sao ...!

 

Thuở trước đây, có lần xem nhật ký

Nhìn thoáng qua anh thấy quả tim hồng

Nhiều quả tim, nhiều trang tô đậm nét

Riêng tim anh, em để ở nơi này

 

Ôi cảm động!... tim em, anh cùng nhịp

Những nhịp nhanh nhiệp chậm của hai người

Nhưng có lúc dường như mình tách biệt

Như những quả tim em xóa ... rồi thêm

 

Thu, xuân đến lẽ tuần hoàn trời đất

Tình yêu người, đi đến lẽ nhân gian

Ai ngồi đếm hết là vàng thu rớt ...?

Những cuộc tình xa vắng ... nhớ không em ...?!

 

Nhật ký xưa, giờ em còn lưu giữ

Bụi mờ nhòa hay nát vụn lâu rồi

Những trái tim một thời em yêu dấu

Nhạt nhòa mờ!... hay vỡ nát từ lâu...?

 

Em ngồi đây ... chờ mùa thu chấm dứt...?

Đếm lá thu hay đếm cuộc tình qua

Anh bên em ... em có còn nhận biết

Hay như cây ... ngẩn ngơ rớt lệ sầu ...?!

Đặng Quang Chính

 ***

Đi tìm ...


Người đàn ông đi tìm ngọc trai

Trên biển cả mênh mông sóng nước

Lòng hoài mong một niềm hy vọng

Được của trời đời tốt đẹp hơn

 

Hột ngọc trai làm nên tất cả

Dệt mơ đời như truyện cổ tích

Một nàng tiên và hoàng tử nhỏ

Một căn nhà đầy đủ xa hoa

 

Người đàn bà lần mò biển vắng

Hạt ngọc trai chàng đã tặng nàng

Lời dặn dò hãy luôn giữ kỹ

Xem như đây vật quý của chung

 

Nàng mơ hồ tưởng rằng dễ kiếm

Có người cho châu báu trên rừng

Tình người đó dành nàng cao nhất

Dành cuộc tình hết cả thanh xuân

 

Nghe lời nói không mất tiền mua

Nàng lãng đãng đi cùng lãng tử

Kiếm tình yêu nơi cõi mịt mù

Ngọc trai quý mất rồi tìm mãi !...


Đặng Quang Chính

 ***

Bóng với hình

  

Có người đi lên núi

Tìm đấng ở trên cao

Đi cứ đi đi mãi

Vẫn có gì bám theo

 

Hắn tìm gốc sáng tạo

Như anh chàng ngông sĩ

Anh hiếp dâm mặt trời

Sinh ra con Trái đất

 

Hắn chắc tu muôn kiếp

Hiện ở kiếp lai sinh

Biết quá khứ vị lai

Cho rằng tri kiến Phật

 

Kiến bản lai diện mục

Rằng kiến giác sáng tạo

Hắn chứng đạt vô lậu

Ta là người sáng tạo

Ngươi không là tạo tác

Ngươi chính sự vô minh

Như ta trên đỉnh núi

Bóng với người một thôi !..

 

Đặng Quang Chính

 ***

Vô thường

 Cái lẽ vô thường có ai tường

Mây bay mây tụ phải tỏ tường

Núi biến thành sông người người rõ

Đồi thành vũng đó ai cũng hay

Chuyện nước non nhà bi rồi lạc

Đời sống con người một sát na (*)

Tử sinh hưng bại xoay vòng mãi

Đấy chuyện vô thường của thế gian !...

 Đặng Quang Chính

 ***

Điều bất khả của bóng tối


Kìa ai đó lấy thiền làm công án

Kiệm lời nói chữ nghĩa nào tả hết

Ngộ cảnh đời chỉ chốc lát thoáng qua

Dời nhị nguyên đâu tìm ra tuyệt đối


Lặng lẽ tìm sẽ đưa lời nói dối

Tự dối mình hay dối cả tha nhân

Bóng tối của ai một màu nguyên bản

Thánh đường nào để nghe lời bất khả


Diều bất khả điều gì trong tâm khảm

Lòng đại dương đen kịt của lòng mình

Biển rộng sâu biển chứa trái tim mình

Không biển nào cùng một tấm chân tình


Không biển nào có cùng một bình minh

Đừng mổ xẻ quan sát chi cho mệt

Ai giả vờ ai dối gạt riêng ai

Nguyên bản anh và của tôi nguyên bản


Nếu là khác đó cũng là công án

Giúp cho đời biết lẽ nhất nhị nguyên

Tim máu đỏ nhưng chắc chi một nhịp

Biển đen ngòm biển vẫn của riêng ta !..

 

Đặng Quang Chính

 ***

Chốn thiền am

 


 Cuộc đời bề bộn ai không thấy

Ấm trà pha sẵn vẫn nằm yên

Chén trà cho khách còn nằm đó

Khách chủ đi đâu vắng thật rồi

 

Bôn sai một chậu yên một chỗ

Đôn ghế ai ngồi ai đứng đâu

Cuộc sống ngoài đời kia náo động

Trong chùa tôi mong chữ bình an

 

Nghệ thuật nơi đây chốn thiền am

Khéo tu lời nói không cần thiết

Vọng ngữ người tu phải tránh xa

An nhiên trầm mặc bọc quanh ta

 

Haiku có phải từ đây ra (*)

Đa âm nhưng không hẳn bài ca

Hay bài ca đó còn lơ lững

Để mặc người nghe đoán ý lời ...?

 

Ấy mới là cuộc sống con người

Đường đi mỗi hướng mỗi người lo

Đoạn cuối mỗi người tự quyết định

Kiếp sống nhân gian vạn nghiệp duyên

 Đặng Quang Chính

 ****

 


Tags: TÁC GIẢ
Tags: TÁC PHẨM

Đăng nhận xét

Tin liên quan