TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU DÒNG THƠ THI SĨ ĐA TÀI HANH THANH
TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU DÒNG THƠ THI SĨ ĐA TÀI THANH THANH
THƠ SONG NGỮ THANH THANH với:
1-NGUYỄN BÁ TRẠC
2-DUY NĂNG
3-HOÀNG HƯƠNG TRANG
4-HỒ THỤY MỸ HẠNH
5-NGÔ ĐỨC DIỄM
6-THANH THANH
7-PHAN KHÂM
***
Thơ Ông Thầy
Chiêng ở đâu rồi Trống
ở đây
Từ phương xa lắm đến phương này
chẳng nghe chiêng trống gây huyên náo
chỉ thấy ông thầy dưới gốc cây
Mấy hổm rày ẻm nghĩ
anh khùng
lải nhãi vu vơ những chuyện lòng
Em ơi đích thực vần thơ đó
là đoá hoa hồng anh biếu không
Anh tặng cho em một nụ
cười
chẳng cần hé miệng hở làn môi
đăm chiêu đôi mắt ngồi suy nghĩ
nhạc của thơ ni chẳng có lời
Tiếng mõ đi cùng với
tiếng chuông
lưng trời ngào ngạt tỏa hương thơm
trời đêm sáng rực ngôi sao sáng
rải ánh an bình tứ đại dương
Nam Mô ông Phật ở
trong tôi
Cùng ông Thiên Chúa ở trên trời
Hôm nay mọi sự bình yên lắm
vì cả nhân gian đã mỉm cười
Where is the gong?
The drum is here!
From some very far
region to this sphere,
Unheard is gong &
drum’s donnybrook whoopee,
Only a monk is seen
at the foot of the tree.
These few days she’s
thought me to be cracked
Jawing aimlessly
under certain inner impact.
Oh, no! my dear, that
very rhyme of glee
Is a rose I’ve adoringly
offered you for free.
I heartily bestow on
you a very fond smile
Without an
opened-mouth or moved-lips’ style.
Eyes closed, I sit
musing for imagination to grow;
Thus there are no
lyrics in this musical solo.
The moktak sounds
accompany the bell sounds;
Perfumes pervade the
firmament without bounds;
The bright star
shining lustrously the night sky
Disperses peaceful
light all over far and high.
Namo the benevolent Buddha within my heart,
And the God reigning
in paradise smart;
Today everything on
earth seems so mild,
Because the whole
world has just smiled.
Translation by Thanh-Thanh
***
BẢN ÁN
anh mang theo vũ khí tình yêu
bắt giam em trong tim anh vĩnh viễn
xiềng xích em bằng mật ngọt nuông chiều
em đừng hòng có khi
nào vượt ngục
anh sẽ cho nghìn sợi nhớ bủa vây em
anh sẽ thả nghìn sợi thương giăng lưới
bắt em về giam chặt suốt ngày đêm
em đừng mơ một ngày
nào mãn án
loại tù em là loại án chung thân
phải khổ sai bằng tình yêu say đắm
phải biệt giam trong tim thắm máu hồng
ngục thất chỉ có mặt
trời tình yêu
bữa ăn chỉ có một món tình yêu
hơi thở chỉ có dưỡng khí tình yêu
đó là quy chế bắt em phải theo
nếu em hỏi là : em có
tội gì ?
ai cho anh quyền được bắt em đi ?
quyền Thượng đế cho anh, em nhớ lấy
tên tội đồ làm nát trái tim si
nếu em không chịu
tuân theo luật hình
và nếu trái tim anh chưa hồi sinh
thì kiếp sau anh kêu thêm bản án
lại tống giam em trong trái tim mình
HOÀNG HƯƠNG TRANG
A SENTENCE
Darling! Listen to
the sentence I am returning.
I am armed with a
special weapon: love burning.
I will capture you,
forever in my heart confine you,
Chain you, indulge
with honeyed words you're due.
Do not expect any
time ever to break out of jail.
Miss-you cages will
imprison you, without bail.
Thousands of
longing-for-you threads I will set
To recapture you,
impound you in my casting-net.
Do not dream of a day
your judgment will expire.
Your type is life
imprisonment, the most dire.
You must suffer penal
servitude in affection,
Be closely confined
in ardent love as correction.
The only light in
your prison is the sun of passion;
The only meal is the
feast of fondness as ration;
The only air in there
is the oxygen of devotion;
That is the
regulations you must have clear notion.
If you ask me what
crime you have committed,
And who empowered me
to collar you as in fitted?
Well, Nature has
entrusted me in that smart
To pinch you, the
culprit breaking my crazy heart.
If you do not comply
with the law, with me at strife,
And if my hurt heart
has not come back to life,
Then I will, in
reincarnation, return one verdict more
To incarcerate you
again in my ever amorous core.
Translation by THANH-THANH
LeXuanNhuan.com
***
***CHỈ RIÊNG EM BIẾT
Chỉ riêng em biết vì sao
Vầng trăng kia tròn rồi khuyết
Những ngày chúng ta cách biệt
Vầng trăng phải chia
đôi đầu
Chỉ riêng em biết vì
đâu
Niềm vui chơi trò cút bắt
Mùa thu lá vàng hiu hắt
Rụng bên hiên nhà bơ vơ
Và em lại ngồi làm
thơ
Cho ai nào đâu dám
nói
Giấu trong tim niềm khắc khoải
Tình yêu có bao giờ già
Thời gian sẽ mang đi
xa
Những gì ta không thể giữ
Chỉ còn lại trong quá
khứ
Một nỗi đợi chờ riêng em
Tại sao ngày cứ dài
thêm
Chỉ riêng một mình em
biết…
HỒ THỤY MỸ HẠNH
ONLY I MYSELF KNOW IT
Only I myself know
why
That moon is now full, now crescent in the sky;
The days we are separate not seeing each other's face
It must be divided
into two to appear in either place.
Only I myself know
the ground
For pleasure in the hide-and-seek to be found;
Tree leaves turn yellow in autumn desolate
To fall by the veranda lonely in an unfortunate fate.
And I myself sit down
to write poetry
For whom I dare not disclose although supposedly;
Hiding it deep in my heart to agonize;
Love never ages and dies.
Time will carry far
away
Whatever we cannot continue to keep with us to stay.
There will still
remain in the past
An wait only on my side that will forever last.
Why each day seems
longer to get?
Only I myself know it
– you bet...
Translation by THANH-THANH
LẠC NẺO PHỒN HOA
Ta đi giữa chốn phồn
hoa
Ngỡ ngàng xiêm áo lụa
là đùa vui
Môi son mở cánh mộng
đời
Bàn chân lạc nẻo cuối
trời lưu vong
Hoa râm tóc giấu tuổi
buồn
Tay thưa mười ngón tủi
hờn nhẹ vơi
Vai nghiêng nửa gánh
bồi hồi
Chừng như sóng vỗ biển
khơi giạt về
Ý thơ man mác tình
quê
Vần gieo lục bát vọng
về ngõ thôn
Chiều đi nhặt lá Trường
Sơn
Thả trôi biển mặn gọi
hồn mộ sâu
Ngàn xưa nhắn với
ngàn sau
Trăm con một mẹ bể
dâu thương hoài
Biển-Rồng Tiên-Núi xa
khơi
Hẹn về nguồn cội rong
chơi tuổi vàng
NGÔ ĐỨC DIỄM
DRIFTED IN THE HUSTLE
I stepped into the
noisy urban area with colors gay,
Astonished at skirts
with silks cheerfully to play,
Ruby lips opening the
wings of life's dreams so dear,
And lost my way,
straying into this exile's sphere.
My sad age was to be
hidden in the poor grey hair;
My empty hands let go
any grief like my palms bare.
My shoulder inclined
by half the burden of devotion
Made me feel like
washed ashore from the ocean.
My inspiration was
vast with nostalgia like space,
I wrote popular
rhymes to send to my native place
As if to pick up the
dead leaves along that war trail
To cast on the sea to
conjure up spirits that bewail.
Time immemorial would
leave words to posterity
Tho in vicissitudes
to love each other with sincerity.
The far Sea Dragon
and Mountain Fay will assuage;
I plight to return to
our root to saunter in my old age.
Translation by
THANH-THANH
Chực luôn phòng đợi để
chờ ngắm em!
Văn phòng không mở về
đêm
Ðể anh thức trắng dài
thêm mộng vàng!
Chao ôi, đôi mắt dịu-dàng:
Yên bình mở lối địa-đàng
là đây!
Loạn bên Tàu, giặc
bên Tây
Thả gươm, buông súng,
về xây nghiệp lành.
Mắt em thu hút hồn
anh,
Cõi tiên đôi lứa
song-hành bên nhau.
Không-gian hoà hợp sắc
màu,
Mượt-mà giai-điệu, ngọt-ngào
phương-hương.
Em là giọt nước cành
dương
Cho tim anh sẽ hồi
hương xuân-thời.
Xin làm người bệnh trọn
đời
Ðược em – thầy thuốc
– trổ tài... lương y...
THANH-THANH
SÀI GÒN GIỮA LÒNG PARIS
Sài Gòn con gái, Sài
Gòn nét son
Sài Gòn mê say cao đầu
ngạo nghễ
Một Sài Gòn không man
rợ dã man
Những ngày Paris tôi
vẫn tưởng Sài Gòn
Tôi hành hạ mình bằng
những ví von
So sánh nào trong đớn
đau hơn thế
Sài Gòn giọt cà phê đắng
Kim Sơn
Ly cà phê nơi quán nước
hàng hiên
Vẻ dửng dưng nhìn
thiên hạ thân quen
Ôi Sài Gòn một thời
dù như thế
Ôi Sài Gòn đã đổi trắng
thay đen
Nhớ Sài Gòn giữa
Paris hôm nay
Lòng Paris tôi muốn
được dang tay
Hát tiếng hát tự do
thời đã hát
Tiếng hát không ai bắt
bớ tù đày.
Rất Sài Gòn những vĩa
hè Paris
Như trong mơ đang tưởng
tới điều gì?
Khu phố Sài Gòn ngã
năm ngã bảy
Sài Gòn ơi sao ta nhớ
cuồng si
Cám ơn người
ta gặp gỡ ở Paris
Nhịp tim Sài Gòn những
bước ta đi
Nhớ nước thương nhà
ruột cắt từng đoạn
Mong một ngày quét sạch
lũ man di…
Phan Khâm
SAIGON INSIDE PARIS
Saigon of nymphs,
Saigon of golden years,
Saigon of passion,
Saigon of pride and popularity,
A Saigon without
inhumanity, barbarity.
During my days in
Paris I still thought in Saigon I was,
I tortured myself
with comparisons as jaws.
What similes are more
painful to liken for toffee:
Saigon with Kim Son’s
drops of bitter coffee!
Just a cup of coffee at such a verandah bar!
The indifferent look
at the familiar world up to par!
Oh, Saigon, although
once like that, quite right!
Oh Saigon has changed
black instead of white!
Missing Saigon while
inside Paris this day,
The very heart of
Paris I wanted my arms to sway,
To sing the free
songs that once I had sung:
For it no one got
arrested, imprisoned, went bung.
Very like Saigon the
sidewalks of Paris City;
As in a dream what
was I thinking of, nitty-gritty?
Saigon Quarters with
five and seven crossroads:
Oh Saigon, why did I
miss You uncountable loads!
Thank you to the
people I met in Paris then;
Heartbeats of Saigon
the steps we took in our ken.
Nostalgic, my
intestines hurt as cut to pieces, desolate;
Hoping in a near
future the barbarians to eliminate.
Đăng nhận xét