TRANG THƠ ĐẶC BIỆT GIỚI THIỆU SÁNG TÁC CỦA QUÝ THI SĨ THỜI DANH
CÔNG TRƯỜNG CHIẾN SĨ
Thơ Trần Quốc Bảo
CÔNG TRƯỜNG CHIẾN SĨ
Tôi đang đứng, giữa Công trường Chiến sĩ
Những bạn bè xưa, giờ đã không còn
Một nơi nào đó, Người đang yên nghỉ
Góc nghĩa trang, hay…đáy biển, sườn non.
Khẩu súng, lưỡi lê, chắc nay hoen rỉ
Cái nón sắt, lũng vài lỗ đạn tròn
Bình bi-đông, làm sao mà bẹp dí
Đôi giầy saut há mõm, đế vẹt mòn.
Tấm thẻ bài nhuộm máu, nhìn cũ kỹ
Nhưng số quân hiện rõ, vẫn còn ngon !
Chiếc poncho đâu rồi ? không thấy nhỉ!
Chắc quấn thân anh, tan rã chẳng còn.
Tôi đang đứng trước Công trường Chiến sĩ
Nước mắt chảy dài, nghĩ đến Nước non
Ôi! Việt Nam ! Quê hương tôi yêu qúi
Mà bây giờ, sao … tan nát héo hon?
Tôi từng sống, trong đôi quân hùng vĩ
Vào sinh ra tử, mấy chục năm tròn
Rồi cuối cùng, vào vòng quay thế kỷ
Mất Quê hương … tôi mất cả Sài gòn!
Tôi chăm chú, nhìn tượng Người Chiến sĩ
Chợt hiển linh, mặt vẫn nét sắt son !
Ánh mắt Người bỗng bừng bừng dũng khí
Như thuở nào, xung trận giữ Giang sơn!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
Kinh mời Qúi Thân Hữu tthưởng thức Nhạc
“Công trường Chiến Sĩ”
Công Trường Chiến Sĩ | Thơ: Trần Quốc Bảo | Nhạc: Lê Xuân Mai | Ca sĩ: Đặng Phước Hải |
***
THI SĨ THANH THANH & TRÀM CÀ MAU
Khi Tôi Chết
Nếu làm biếng, cứ nằm nhà thoải mái
Viếng thăm chi, vài phút có thêm gì ?
Mắt đã nhắm. Lạnh thân. Da bầm tái .
Dẫu bôi son, trát phấn cũng thâm chì.
Tôi đi trước, hẹn gặp nhau ở đó,
Ai thay da mãi mãi sống trăm đời .
Kẻ trước người sau, xếp hàng xuống mộ
Biết đâu là khởi điểm cuộc rong chơi.
Nếu có khóc, khóc cho người còn lại,
Bởi từ nay thiếu vắng nỗi đầy vơi .
Cũng mất mát, dáng hình , lời thân ái
Tựa nương nhau, hụt hẫng giữa đất trời.
Đừng đăng báo, phân ưu lời cáo phó
Chuyện thường tình, phí giấy có ích chi ?
Gởi mua gạo, giúp người nghèo đói khó
Dịu đau buồn những kiếp sống hàn vi,
Trỗi nhạc vui cho người người ý thức,
Cuộc nhân sinh sống chết cũng tương đồng,
Khi nằm xuống, xuôi tay và nhắm mắt
Thì đau buồn hạnh phúc cũng hư không.
Đừng xây mộ, khắc bia ghi tên tuổi
Vài trăm năm hoang vắng, chẳng ai hoài .
Vũ trụ vô cùng, thời gian tiếp nối,
Tỉ tỉ người đã chết tự sơ khai.
Khi tôi chết đừng ma chay đình đám,
Hỏa thiêu tàn, tro xác gởi về quê
Dẫu bốn biển, cũng là nhà, bầu bạn
Trong tôi còn tha thiết chút tình mê.
Thì cũng C, H, Ô, N kết lại,
Nắm tro xương hài cốt khác nhau gì,
Nhưng đất mẹ chan hòa niềm thân ái,
Cho tôi về, dù cát bụi vô tri.
TRÀM CÀ MAU
when i have died
If you feel like lazy, lie down at home freely;
What use to visit, some minutes adds nothing really.
Eyes are closed. Body cold. Skin bluish pale.
Even vermilion/paint applied: still dark deep stale.
I have gone first, we will meet there at that place.
Nobody can exuviate to live for ever in this space.
One ahead, others next, queuing to graves pure;
Who knows where is the beginning of the tour.
If you weep, just weep for those remaining
From now on missing confidences entertaining;
They also lose cordial figures and words to nurse:
Such mutual aid, oh, that is a misstep in universe.
Do not publish the obituary, condolences in papers
Since the ordinary things wasted are only vapors;
Instead buy rice to help the poor and indigent
Soothing the grief of people humble but exigent.
Start festal music so everybody aware of the game
That in this world life and death are of the same.
Once lying down, arms loose, eyes shut, all is chill,
Then, happiness or distress both are equally nil.
Do not build, inscribe my name/age on a tombstone;
Years will have passed, no one will have shown.
The macrocosm is immense, time succeeds time,
Billions and billions have died since the prime.
When I am dead, my funeral? do not solemnize.
Cremate it, send the ash to my country to localize.
With friends is like at home on the globe any part;
Inside myself there is still always that fervid heart.
Then, it is what that collects, compacts, maintains:
There is no difference between corpse and remains.
But the native land is with affection overflowing;
Let me return there, even as dull dust, unknowing.
Translation by THANH-THANH
***
*THI SĨ HOÀNG MAI NHẤT
Những vần thơ cho ngày Memorial Day
VIẾT CHO TƯỢNG ĐÀI CHIẾN SĨ VIỆT MỸ
Anh đứng đây Tượng Đài Chiến Sĩ
Giữa trời xanh muôn ngàn năm hùng vĩ
Tổ Quốc vinh danh Anh vào Lịch Sử
Người Anh Hùng Chiến Sĩ Tự Do
(thơ Hoàng Mai Nhất)
**
MEMORIAL DAY THẮP HƯƠNG
Tôi còn thở, còn tâm, còn nhiệt huyết
Anh hết rồi nằm ở đó chơ vơ…
Tuy thấy khác nhưng nào đâu khác mấy:
“Tôi mất nhà, mất nước, sống bơ vơ
Anh hoang tàn mồ mả, mất mộ bia!
Ở bên kia lạnh lùng không hương khói
Tôi chốn này sống kiếp sống tha phương
Hai chúng ta cùng chung nợ quê hương,
Nợ đồng bào chưa thoát cảnh tai ương
Nợ máu xương của bao người nằm xuống
Anh chết rồi! Tôi nợ vẫn còn vương“
Bằng máu xương, những năm “tù cải tạo”
Bằng cuộc đời, bằng hết tuổi thanh xuân
Trả chưa hết những gì ta còn nợ…
Tôi cúi đầu khấn nguyện thắp nén hương
Dùng “văn chương” bây giờ tôi đang trả
Xin độ trì trả được nợ quê hương
Hoàng Mai Nhất
Tác giả và bài thơ “Memorial Day Thắp Hương”
* Kính tưởng nhớ các chiến hữu đã về miền miên viễn nơi xứ người.
TIỄN BIỆT ANH
Cựu chiến sĩ, cựu tù cải tạo
Những lính già lần lượt bỏ ra đi
Nơi xứ lạ...trời buồn, đất lạnh
Anh đi rồi_đồng đội vẫn còn đây
Anh nằm đó, bình yên giấc ngủ
Chốn vĩnh hằng vinh nhục hóa hư không
Tiễn biệt anh: “không kèn truy điệu
không huy chương, tưởng lục, điếu văn“
Nhưng lễ nghi quân cách đầy đủ:
“có phủ cờ, chiến hữu chào nghiêm
cũng măc niệm, đôi lời ai điếu“
Cuộc cờ tàn cũng đủ thế thôi!!
Mộng của anh, cháu con nối tiếp
Việt Nam mình sẽ có Tự Do
Vậy anh nhé_anh đi thanh thản
Kính tiễn anh!!
Hoàng Mai Nhất
* Vùng 5: là ám danh dùng trong báo cáo ngay ngoài mặt trận để không cho địch biết số thương vong của ta.
***
Mừng Sinh Nhật bạn hiền KQ Lê Vĩnh Thành và tặng các chiến hữu KQ cùng thân hữu:
70 - 80
Chớp mắt đã có tên thật
hảo
Đời gọi bọn mình là “ khứa lão “
Vốn dĩ chung đàn mấy “ lão ông “
Và thường mắng yêu “ đám sồn sồn “
Hay gom chung rọ “ đồ già dịch “
Đúng là những tên đầy thuận nghịch!
Nhưng mà nghỉ lại oan với lời…
Thêm tuổi là thêm sống yêu đời
Để không uổng phí công góp mặt
Cùng nhau thỏa thích đọ trần gian
…………….
Ngày xưa ngờ nghệt trước cổng trường
Thơ thẩn nhìn theo dáng lưng ong
Chẳng có chút gì nam nhi chí
Chân dường ríu lại đứng chết trân…
Em đã đi rồi sao ngơ ngẩn
Nhìn trời hiu quạnh chỉ mình ta!!
Rồi khi lăn thân vào lữa đạn
Lướt gió vờn mây tung cánh sắt
Bởn cợt tử thần giữ quê hương
Còn đâu khoảng trống nhớ người thương
……………..
Xứ lạ đã quá tuổi hưu non
Một thoáng mưa bay cuối lưng trời
Nhìn đời vẫn thấy thời còn đẹp
Lã lướt dìu nhau những bước chân
Cá nhốt vô khum nhảy soi sói
Bọn mình há chịu để loi nhoi
Bảy mươi, Tám mươi có là mấy
Ta cứ rong chơi rộng tháng ngày
Đùa với thời gian cười hỉ hả
Bên trời ao ước thỏa mộng đầy
……………
Chúc mừng sinh nhật bạn hiền tui
Còn khỏe, còn sức còn lấn tới
Cho bỏ ngày xưa chiến trận vùi!!
Vậy nhé bạn mình cứ đùa vui
Hoàng
Mai Nhất
19/5/2024
***
THI SĨ HOÀNG CÔNG LUẬN
***
*THI SĨ NGUYỄN MINH THANH
Đôi Mắt Mẹ Hiền
Tâm từ ái biển
xanh... đôi mắt Mẹ
Bé vừa sinh, âu yếm ngẩng nhìn, xem...
Hằng mong mỏi... con mình cho tròn vẹn
Mắt hân hoan... ngắm bé ngủ ngoan hiền...!!
Mẹ dạy nói... à... ơi... lời cổ tích
Mắt mẹ cười... dìu bé khẽ tập đi
Vào tuổi học sắm đủ điều...vở, sách...
Mắt mẹ mừng con đậu mỗi kỳ thi
Con dần lớn, Mẹ, cội mai dần cỗi
Mắt mẹ chờ... con trẻ chóng thành đôi
Đời bận rộn... ngược, xuôi đường muôn lối
Mắt Mẹ buồn... trông bóng nhạn nổi trôi...!!
Con đi xa rầu lo... tràn mắt mẹ
Khi con về, Mẹ, mắt ánh, ấm niềm vui...
Con ốm đau hay có điều hờn tủi...
Trải tâm can, Mẹ, mắt trĩu ngậm ngùi...!!
Ôi, cao cả trời cao... Đôi Mắt Mẹ
Dõi theo con tấm bé đến thành nhân
Đi chập chững ngại chim non ngã té
Con trưởng thành lòng mẹ vẫn bâng khuâng...!!
Mãi danh lợi tháng ngày quay... lần lữa
Con hững hờ lơ đãng... mẫu tình thâm
Rồi, một mai... Mẹ yêu không còn nữa
Ôi, tìm đâu? Dịu mát, rượi mát ánh trăng rằm...?!!
Nguyễn Minh Thanh
(Ngày Lễ Mẹ)
LÒNG MẸ
Chẳng có tình nào sánh Mẹ con
Thú, cầm... Lòng Mẹ cũng như son
Diều Hâu xà xuống chân ra thế
Gà Mẹ bay lên mỏ chận đòn
Kê mẫu an nguy... lo " cục cục "
Dậu nhi hoảng loạn... chạy lon ton
Bầy con an ổn trong Lòng Mẹ
Lòng Mẹ đại dương nước giữ hòn
Nguyễn Minh Thanh
***
Thư Con Gửi Mẹ
*THI SĨ ĐÔNG THIÊN TRIẾT
THƯ CON GỬI MẸ
(MỪNG NGÀY MOTHER’S DAY)
Nhân ngày Hiền Mẫu những
đầu năm,
Bút thảo mà nghe mắt lệ đằm.
Nhớ đấng sanh thành đề chữ gửi,
Thương bề cúc dục viết thơ thăm.
Thân cò lặn lội còn xa thẳm,
Cánh nhạn bay đi vẫn bặt tăm.
Một gói tâm tư từ xứ khách
Gởi về Chúc Phúc Mẹ Tròn Trăm.
(Ngược vận)
Tuổi mẹ năm nay sắp đến
trăm,
Da mồi má hóp, mắt mờ tăm.
Sáng kêu thằng Tám ra căn dặn,
Chiều gọi con Tư đến hỏi thăm.
Nắng sớm cay nồng mi khép chặt,
Sương khuya rét lạnh lệ tuôn đằm.
Có ai qua đó cho tôi nhắn,
Con sẽ về thăm Mẹ cuối năm.
San Jose – May 9/2024
***
Hồn Bướm Mơ Tiên
Hồn Bướm Mơ Tiên
Đôi bướm lượn quanh
nhịp mõ tràng,
Bỗng dưng hụt hẫng giữa lư nhang.
Hình xưa đâu tá, tơ lòng héo,
Ảnh cũ còn đây, ngọn nến tàn.
Sao bảo thân phàm dâng hiến Phật?,
Còn đem thể xác tặng cho chàng.
Trách nàng hay trách đời đen bạc?,
Tiếng kệ não nùng gõ oán than!
San – Jose – May-
15-/2024
(VBXH) – Đêm Xuân
(Bài Xướng) Đêm Xuân
Lơ lửng từng mây vọng
tiếng tơ,
Ðêm trong như kính dịu thu mờ.
Phấn sương điểm má đào thơ thớ,
Gương nước soi mày liễu nhởn nhơ.
Mượn lược nường trăng soi chải tóc,
Khai tình chị gió lá đề thơ.
Bồng lai một giấc muôn năm cũ,
Mơ ước chi cho bướm phỉnh phờ.
Quách Tấn
(Bài Họa) – Đêm Xuân
Yểu điệu nàng Hằng giải
phím tơ,
Xong rồi lặn xuống nước lờ mờ,
Mặt hồ hai cụm đào măng nịn.
Dưới đáy một gò mận nhẳn nhơ,
Cánh gió lẳng lơ đùa sóng nhạc,
Giọt sương lơi lả nhểu cung thơ.
Đêm nay ngọc thố cùng chìm đắm,
Bầu bạn Đường Minh đến mệt phờ.
San jose – May 15/2024
***
Hái Sao
HÁI SAO
Trong mơ bay lượn hái
sao băng,
Cưỡi hạc đằng vân ngắm chị Hằng.
Vừa đến Nam tào, bầy hạc đón,
Lúc qua Bắc đẩu, gấm tơ giăng.
Bướm ong sải cánh, châm hương phấn,
Oanh yến nghiêng đầu, hót gió trăng.
Điệp khúc trỗi lên dìu bước Nguyệt,
Sóng tình dào dạt khó lòng ngăn.
San jose – May 18/2024
***
Nguyệt Lạc
NGUYỆT LẠC
Ngọc Thố đêm Rằm tắm
khỏa thân,
Dưới hồ đối bóng dáng thiên thần.
Đôi gò bồng đảo nhô trên nước,
Một cụm tơ đào bám giữa chân.
Có lẽ chị Hằng trêu mặc khách,
Hay là cung Quế khích thi nhân.
Đêm nay ta quyết bay lên trển,
Dụ dỗ nàng trăng xuống dưới trần.
ĐÔNG THIÊN TRIẾT
San Jose – May
22/2024
Rằm Tháng Tư âm lịch
CŨNG ĐÀNH… MẤT NHAU
Đầu xuân còn ngồi ngắm hoa
Cùng xem sen nở nhìn tà huy phai
Sáng nay tìm lại dấu giày
Người xưa nào thấy mắt cay lệ nhòa
Hoa ơi có hiểu cho ta
Vắng người tri kỷ… tách trà lạnh tanh
Từ nay không còn thấy anh
Tim em đau buốt… cũng đành mất nhau
KIỀU MỘNG HÀ
***
Phiến đá tình yêu
Trên triền dốc xa xưa ta ngồi ngắm
Cảnh hoàng hôn dần xuống cuối chân trời
Hoàng hôn xuống hồn ta nhòa nắng nhạt
Tâm tưng bừng reo khúc nhạc hoan ca
Rồi từ đó mỗi khi ta chợt nhớ
Tìm đến nhau trong nắng nhạt chiều tàn
Rồi tiếng lòng lại càng rung hơn nữa
Nhạc tin yêu cứ rộn mãi trong lòng
Cỏ cây riêng cũng riêng mình phấn khích
Bướm ong kia cũng khác lối tỏ tình
Phiến đá rêu đã trải mình ngồi ngắm
Bầu trời xanh mây cứ lửng lờ trôi
Phiến đá ta ngồi có còn in dấu
Thuở yêu đương hai lối một đường về
Bầu trời trong có khi nào u ám
Thương chúng ta hai kẻ cách xa rồi !...
Đặng Quang Chính
***
Đăng nhận xét